Chương trước
Chương sau
Không đến một khoảng thờigian, tự nhiên ở đâu xuất hiện một người ra tay quy phục tên ác ôn,người đó thật đã biến tên ác ôn thành con mèo bệnh quỳ trên mặt đất.
“Đại ….. Đại gia …… Xin ngàinâng cao quý thủ, buông tha cho tiểu nhân đi mà!” Tình hình như thế nào lại chuyển nghịch thành A Tiêu phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.Công phu nhanh trong nháy mắt chưa kịp nhìn rõ, hắn đã rút ở đâu ra một vật, là một lưỡi dao sắc bén kề vào cổ họng A Tiêu, ánh mặt trời sánglạng chiếu xuống còn lóe lóe tỏa sáng. Động tác của hắn không hề thayđổi, thanh kiếm trong tay chỉ cần nhẹ nhàng nhích một chút, sợ là lậptức sẽ khiến cho cái đầu của A Tiêu phải dọn nhà.
“Nói! Ai sai ngươi đến đây?”Tiếng nói lãnh khốc cứ như quỷ đến từ địa ngục, không có chút tia độấm, không mang theo một chút tình cảm, hắn chỉ cần phóng một kiếm, vung tay lên, có thể ngay lập tức chấm dứt một sinh mệnh quý giá, nhưng hắn có lẽ một chút cũng không để ý.
Tả Phiên Nhân lúc này thậtmuốn biết đến tột cùng thực đã xảy ra chuyện gì, làm một động tác đứngdậy, phủi sạch bụi bẩn ở trên quần áo, tiếp theo lập tức đi theo hướngcủa tên ác ôn cùng vị ân nhân cứu mạng kia, đi lại con đường lúc nãychạy qua, đáng tiếc chưa tới được nơi đó thì phía trước vang lên âmthanh:” A! Cẩn thận”. Âm thanh cảnh báo đến bất chợt nhưng nàng vẫnlanh lẹ phản ứng.
Chỉ thấy người kia hai chânnhư nhũn cả ra, cả người hiện ra trạng thái suy yếu đích xác là do tênác ôn, hắn lấy hết dũng khí đánh lại người kia, nắm một nắm thổ saphóng ra, ra sức lấy mạng người kia, người kia tiện đà bay nhanh nétránh ra, làm trên đất rớt đầy thổ sa.
Vì bảo trụ tính mạng nhỏ bécủa mình mà hắn phát ra tiềm lực, hắn nhanh chóng biến mất ngay lập tức trước mắt hai người bọn họ, cho đến khi không còn thấy thân ảnh củahắn đâu hết, mới nghe tiếng hắn hô to trở lại: ” Ta là A Tiêu, ta muốncảnh báo các ngươi, muốn ta phản bội chủ nhân ta, ta không bao giờ làmđâu, muốn ta phải nghe lệnh ngươi hả, không hề đơn giản như vậy đâu,oa ha ha ha!”.
Tự cho mình thông minh, hắncười vang khắp sơn cốc rừng cây, làm kinh động cả lũ chim lẫn động vậtnhỏ chạy tán loạn, âm thanh của rừng cây vang vọng lại như cũng cườinhạo hắn thật ngu xuẩn hết sức.
“vì cái gì mà lại thả cho hắnđi?” Vừa nhìn thấy tên ác ôn nóng lòng chạy trốn trối chết mất dạng,cũng không đại biểu là nàng không có nhận ra cái vị ân nhân cứu mạngnàng này có ý buông tha cho tên ác ôn kia.
Người dính đầy cát bụi nhưngkhông vì vậy mà mất đi sự dũng mãnh, động tác mau lẹ sắc mặt nghiêmnghị, kiếm vừa thu lại, mắt chợt lóe sáng, đồng thời trán hơi nhănnhăn, hắn cũng sớm bình yên không việc gì thoát khỏi phạm vi công kích, lúc này im lặng mặt lãnh băng người cũng không di động nửa phân.
Người này thật đúng võ nghệ đã cao thâm đến mức kẻ khác không thể đoán dò được nha. Không nghĩ tớiloại cao nhân chỉ có trong các tiểu thuyết võ hiệp này, thật đúng là có tồn tại thật nha. Trong lòng Tả Phiên Nhân âm thầm suy nghĩ.
Hắn cũng không có lập tức trảlời vấn đề mà nàng hỏi, hướng đôi mắt đen sẫm cẩn thận quan sát nàng.Hắn biết nàng lần này là một trong những tì nữ đi theo đoàn, hắn nhậnra nàng không phải bởi vì nàng có dung mạo chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, hoặc là nàng có khí chất xuất chúng đặc biệt khác người.
Nhìn nhận một cách khách quan, nàng thật bình phàm, ngũ quan cũng thật bình thường, điều mà khiến hắn chú ý tới nàng, đơn giản là bởi vì nàng luôn tươi cười.
Trải qua nhiều ngày đi đườngnhư vậy, trên mặt của tất cả mọi người đi đường, đều bày ra một vẻ mặtmệt mỏi lao mệt, duy có nàng, thần thái luôn sáng láng hơn hết thảy mọi người, ngay cả giờ phút này cặp mắt hạnh chính trực kia vẫn chăm chúnhìn thẳng vào hắn, không có ra vẻ mềm mại né tránh, cũng không cógiống như nữ tử bình thường cúi mặt tỏ vẻ xấu hổ khiếp sợ, đó lầ mộtđôi mắt trong suốt như kính, đồng tử biểu thi sự chân thành thẳng thắn, điều đó khiến hắn có cảm giác tò mò cùng khó hiểu.
Nhìn ra người trước mặt đang tỏ ra hết sức bình thường, Tả Phiên Nhân cũng lẳng lặng quan sát hắn một hồi lâu.
Hắn rất chi là cao lớn, chínhnàng cho dù có đứng thật thẳng rướn cả chân cũng chưa chắc cao tới được bả vai hắn, hơn nữa xem ra thân hình hắn cũng có vẻ tốt lắm, không, có lẽ nên nói một cách chính xác là thật hoàn mỹ, giấu dưới bộ y phục làmột thân hình thon dài, rắn chắc lại khôi vĩ, anh tư bột phát, khí vũhiên ngang, với một nam nhân như hắn, có lẽ không nữ nhân nào không cảm thấy tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Tóc tai được buộc đơn giản,mấy sợi tóc lòa xòa rơi trước mặt trông hắn thật tiêu sái tuấn lãng,đôi mày kiếm hướng lên hài hòa với đôi hắc mâu* ( mắt đen) thâmthúy, chiếc mũi hạ huyền thẳng xuống dưới tạo thành một đường cong mởsang hai bên như hai cánh hoa, thần sắc trên mặt hắn cũng để lộ ra mộttính cách rất kiên nghị.
Ông trời già cũng thật là hậuđãi cho người này đi. Không chỉ cấp cho hắn một ngoại hình thật chóimắt, mà còn tặng thêm cho hắn một cái đầu thật là tốt. Đúng vậy, chính là hắn làm cho người ta cảm giác hắn là loại người cơ trí phi phàm,nàng tin hắn tuyệt đối là loại người thông minh tuyệt đỉnh hơn người.
Khí thế tỏa ra tản mát quanhthân hắn khiến hắn trông không giận mà uy, đích xác là cuồng ngạo báquyền, chắc hắn không cần phải phí sức sử công phu, đã có thể làm chongười khác khâm phục hắn từ tận đáy lòng.
Lúc nãy khi mọi người dừngchân ở chạm nghỉ, hắn đi chung quanh để tìm hiểu tình hình, không nghĩtới lại thấy một tì nữ một mình đi vào rừng, hành vi này đã đủ khiếnhắn thấy khó tin, nhưng càng kì quái hơn chính là, nàng lanh lẹ cởi bỏhài, kéo cao ống tay áo, tự ý đi xuống dòng suối té nước.
Hắn không thể không thừa nhận, tuy xã hội hiện nay cái nhìn đã cởi mở hơn rất nhiều, nhưng hành vicủa tì nữ này thật quá kinh hãi thế tục, thân thể để lộ nhiều chỗ, hắncũng sẽ không tùy tiện xuất hiện làm gì, hắn cũng biết là cần phải thủlễ giữ lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng mới vừa rồi tên hỗn đán có hành động bất chính nghịch chính đạo kia.
“Vì cái gì mà không hô cứu?”Hắn tuy không phải loại người ra vẻ kiều nhược, vô năng sợ sự, cũngkhông có nghĩa hắn cậy mạnh định ngồi trên cây thưởng chuyện, khôngthèm cứu người.
Ngay từ đầu hắn không lập tứcra tay tương trợ, vốn là muốn cấp cho nàng một bài giáo huấn, dù saohắn vẫn rất có lòng tin, muốn ở trước mắt hắn đả thương người là chuyện tuyệt không dễ dàng, nhưng hắn không nghĩ tới nữ tử này không có bịkinh hoảng thất thố, hắn cũng muốn thử xem nàng có thể làm được gì, cứnghĩ nàng đã có sự tính toán để tự cứu mình. Bất luận thế nào, cuốicùng kết quả vẫn là nàng hoàn toàn không hề biết tự lượng sức mình.
“Sá …Ác!” Hắn mải suy nghĩ đột nhiên lúc này mới hồi thần nhìn lại Tả Phiên Nhân, phát hiện ra nhữnglời mà mình vừa mới buột miệng hỏi nàng, “Ta nghĩ nơi cách đội nghênhthân một khoảng cách không hề ngắn, cho dù ta có la to kêu cứu mang,cũng chưa chắc có người nghe thấy mà đến kịp”. Hơn nữa nàng cũng khôngmuốn nhàm chán mà sinh sự, phá hư không khí vui vẻ của hôn lễ, trướckia đều là Khải Duẫn ở bên bảo hộ nàng, hiện tại nầng tin tưởng dựa vào thể lực mình cũng có thể tự bảo hộ chính mình.
Đối với đáp án của nàng hắncũng chưa tin lắm, biểu tình vừa trầm tư, cũng giống như không chút đểý. Đối với tâm tư của nam nhân trước mắt này nàng cũng không nhìn rađược chút gì, một lát sau tự nhiên thấy hắn chậm rãi nói:” Thả hắn điquả là cử chỉ cố ý, dù sao ta vẫn là muốn bắt con cá lớn nên phải quăng dây thả con cá nhỏ, lấy hờ khép thật, nếu có thể bởi vậy làm cho đốiphương khinh nhờn thực lực của mình, dùng sức có thể dễ dàng đánh thắng địch nhưng dùng trí mà đánh thắng được địch mới là phương pháp hay”.
Giọng nói nhỏ dần, khuôn mặtnam tử nảy sinh vẻ khó hiểu. Hắn làm việc xưa nay không bao giờ giảithích lý do với ai, hắn hiện tại là làm sao vậy? Đối với cử chỉ kháchoàn toàn với lúc bình thường này của mình, hắn cũng không khỏi ngạcnhiên. Chính ngọ mặt trời chói chang chiếu thẳng vào đầu.
Tả Phiên Nhân có chút giậtmình mở lớn mắt, thực là ngoài ý muốn của chính mình vẫn là có được một cái đáp án, bởi vì hắn thoạt nhìn, hoàn toàn không phải loại người cólòng kiên nhẫn giải thích hành động của chính mình cho người khác. Đúng rồi nàng nhớ ra mình còn chưa có cảm tạ người ta đã cứu mạng.
Ngay lập tức, Tả Phiên Nhânvội vàng hướng hắn khom người rất cung kính, ” Thật sự là thực cảm kích tiên sinh ra tay cứu mạng chỉ …….” Còn chưa kịp biểu đạt đầy đủ thành ý muốn cảm tạ của mình, đã bị người trước mắt giơ tay ngăn ngay lại.
“Ta không phải giáo thư”. Hắn nhíu hết cả mày lại, đây là lần đầu tiên có người xem hắn thành phu tử * (thầy giáo),hắn ngạc nhiên hết sức, hắn tuy chẳng phải loại lỗ mãng thô bỉ vũ phu, cả người hắn từ trên xuống dưới một chút cũng không có tia nhã tục manghơi thở văn nhân, nữ nhân này chẳng lẽ nhận sai? Hơn nữa vì cái gì màđộng tác của nàng lại cổ quái như thế? Phương thức hành lễ của môn nhân này là ở đâu ra?
“A! Thực xin lỗi” Nàng lại sơsót một lần nữa. Thật sự là không có biện pháp, nàng chính là khôngbiết đổi cách xưng hô như thế nào, cái này, nàng nên gọi hắn là cái gìđây? Ân? Vị công tử này, vị thiếu gia này, đại hiệp, kiếm sĩ vẫn là……
Thấy vẻ mặt nàng ảo não, tựahồ như chỉ vì chưa kịp nghĩ ra cách xưng hô với hắn thế nào mà trở nênđau đầu nhức óc. Nữ nhân chính là ngu xuẩn, “Lãnh Hạo Thiên”. Cho dù là có phải nói ra tên của mình trước, hắn vẫn muốn tự bản thân nói ra,bản thân hắn luôn tràn đầy khí phách nam nhi.
“Xin hỏi…..” Nàng tuy có chútđắn đo, nhưng vẫn là nên dũng cảm hỏi thẳng ra sẽ tốt hơn, ” Nên gọinhư thế nào cho chính xác a?” Nàng khẽ lắc đầu, cũng có nghĩ ra vài tổhợp từ hay ho xưng hô cho thấu đáo, nhưng xưng hô thế nào mới chính xác nhất đây?
Không biết vì cái gì, nàngchính là nghĩ muốn biết cách phát âm cùng cách viết tên hắn thật chínhxác. Đúng vậy là nàng luôn chú ý tới hắn bởi vì hắn luôn dẫn đầu độinghênh thân, hơn nữa hắn là cũng là loại khách nhân gặp một lần làkhông thể quên. Bởi vậy trong lòng nàng càng nảy sinh sự hồ nghi, chảlẽ hắn là bảo tiêu đi theo bảo hộ đội nghênh thân? Nhưng với phong phạm cùng khí độ như hắn, có lẽ nào chỉ là một gã bảo tiêu nho nhỏ?
“Hạo Thiên trong Hạo thiên võng cực” (Hạo thiên võng cực: công đức vô biên như trời bể, không thể đo đếm) . Với danh khí của Lãnh gia, hắn nghĩ chắc cũng không cần thuyết minhnhiều đi. Tuy hắn cũng biết là nàng cũng thực lớn mật, khiến cho chínhhắn tự mình đi giải thích ý nghĩa tên của hắn.
Lãnh Hạo Thiên tên nghe haythật. “Ta là Tả Phiên Nhân, muốn trịnh trọng nói với ngươi lời cảm tạ,thật sự cảm kích ngươi hôm nay đã hỗ trợ”. Nàng vỗ nhẹ vào vai hắn, cốgắng tỏ vẻ hữu hảo.
Lãnh Hạo Thiên nghi hoặc nhìnchằm chằm vào Tả Phiên Nhân đang ra vẻ nhu mĩ. Đây là ý tứ gì đây? Yêucầu hắn đòi lĩnh thưởng sao? Hôm nay đúng là hắn đã cứu nàng, là nàngđối với hắn có ân thật.
Duy trì động tác cứng ngắc ban đầu, Tả Phiên Nhân hốt giác nhìn mây đen bao phủ trên đầu, một đànchim nhỏ bay lọan xạ, thật sự xấu hổ đến cực điểm mất.
Nàng chỉ đơn giản là muốn cùng hắn bắt tay, tán gẫu một chút tạ ý mà thôi, nhưng là nàng quên mất đây không có phải là hiện đại,nhìn biểu tình đăm chiêu trên mặt hắn, thìcó lẽ là nàng đã làm sai gì đó, hại nàng chỉ có thể đổ lỗi cho sự “hiện đại” của mình, quen không quen, thân không thân, thật chả biết nên làm thế nào đành ngốc trệ ngẩn mặt ra nhìn lên bầu trời.
Đang lúc hai người theo đuổinhững suy nghĩ khác nhau thì trong không gian trầm mặc, từ phương xavọng lai thanh âm quát to truyền đến, đánh thức hai người thoát khỏi ma chú.
A! Là Mẫn nhi ở kêu nàng.
” Có người ở tìm ta, ta cầnphải trở về.” Nàng chậm rãi thu tay lai, có chút mất tự nhiên nhìn hắngiải thích,” Ta đây đi trước, cám ơn ngươi lần nữa Lãnh công tử.”
Không chờ hắn đáp lại, Tảphiên Nhân tự ý bỏ đi trước, mới chạy được vài bước, nàng đã dừng lạiquay đầu nhìn hắn kêu to, ” ta thực không rõ việc mà ngươi cần làm khẩn trương tới mức nào, nhưng ta có một đề nghị là ngươi hãy nguỵ trangmột chút đi, tóm lại là chỉ cần che dấu khuôn mặt của ngươi là đượcrồi, nếu không làm vậy đại sự của ngươi có thể bị phá hư đấy”. Tặc*(trộm) chỉ cần nhìn thấy khí thế của hắn liền sẽ bị doạ chết ngay, saocòn dám manh động để lộ ra cái gì được nữa.
Lãnh Hạo Thiên nhìn chằm chằmvào bóng hình càng lúc càng xa, lâm vào trạng thái trầm tư. Không thểnghĩ ra được tại sao ở nơi Ôn phủ cực độ hủ bại, làm vô số chuyệnthương thiên hại lý kia, sao lại có một nữ tì như vậy, thật đặc biệt,cũng đủ …. khơi mào sự húng thú của hắn, xem ra những ngày sắp tới sẽkhông hề nhàm chán.
“Đại ca, ngươi ở mãi đây thìlàm sao chúng ta bị đi tiếp được, ngươi làm gì ở đây mà lâu quá vậy”.Lãnh Ngạn Kì vừa nhét đồ ăn vào miệng mình, vừa lên tiếng thắc mắc đạica hắn đứng ở đây làm gì?, đi dò đường có cần lâu như vạy không? Hắnngọ thiện cũng dùng xong hết rồi.
Lãnh Hạo Thiên lạnh lùng liếcmắt quét mặt vào hắn một cái, ” Thực làm ta cảm động, ngươi bận thếnhưng vẫn còn nhớ để đi tìm ta”. Ngữ khí Lãnh Hạo Thiên đầy hàm ý,tiểu tử này đầu óc thật có vấn đề về thần kinh, không có việc thì ở đây làm cái gì. Liếc mắt nhìn vào bộ dáng đang ăn của Lãnh Ngạn Kì, hắnđột nhiên cảm thấy được … Một chút cũng không đói.
” Ah đại ca ta có cái này đưangươi” Lãnh Ngạn Kì vội vàng nuốt hết thực vật trong miệng , sau đóchạy nhanh tới chỗ gánh hành lí lấy ra một đống lương khô, để chứngminh tình nghĩa của hắn với đại ca “ta đã giúp ngươi lưu lại số thựcvật này, một chút cũng chưa đụng tới đâu”. Hắn Lãnh Ngạn Kì tuyệt không phải loại người bạc tình bạc nghĩa.
“Thực không nghĩ tới làm chủrể lại mệt như vậy nha, cuộc đời của nhị ca sau cùng chắc chắn sẽ chỉlà thống khổ, cứ nghĩ tới là ta một chút cũng không nghĩ tới chuyệnthành hôn.” Thừa dịp mọi người đang nghỉ ngơi, hắn liền tìm đại ca đểtrò chuyện phiếm một chút.
Hắn cho tới bây giờ đều khôngthể lí giải nổi người trên giang hồ, vì cái gì luôn xem đại ca hắn nhưlà một kẻ khủng bố vô cùng đáng sợ, hắn ngày thường đều luôn ở bên cạnh đại ca, một chút cũng không thấy đáng sợ gì hết, như vậy có thế thấyrõ lời đồn thổi trên giang hồ tám chín phần mười là cố ý thêm dấm chua, không hề đáng tin.
“Đều còn chưa biết được cóphải như vậy hay không, ngươi có phải vị cô nương kia đâu mà dám khẳngđịnh như vậy?” Lúc trước hắn cũng thuần tuý hay mở miệng đem chuyệnhôn nhân này ra nói giỡn, nhưng lần xảo ngộ lúc nãy đã lưu lại cho hắnnhững ấn tượng cũng tâm tình thật tốt đẹp.
“Đại ca ngươi không phải cũngrất xem thường ta chứ”. Lãnh Ngạn Kì không cam lòng chịu nhục bị đại ca coi là trẻ con nên kêu to lên, hắn năm nay cũng đã mười chín tuổi, như thế nào mà đại ca, nhị ca, cùng lão yêu quái(cha) cứ luôn đối đãi vớihắn như đối đãi với tiểu hài tử. Nhị ca bất quá cũng chỉ hơn có haituổi, mà cũng luôn ra vẻ với hắn.
“Nếu ngươi có thể ôn tồn, đừng hở chút là xúc động hét to, mọi người sẽ ngay lập tức đổi thái độ đốiđãi với ngươi như một người lớn đã trưởng thành”. Biểu tình trên mặtLãnh ngạn Kì đầy hàm nghĩa, trong lòng hắn cũng biết đó là sự thực.
Oa! đại ca chính là sâu bòtrong bụng hắn rồi. Hắn ngẫm lại thấy đại ca có lẽ nói cũng đúng, đạica thật đáng sợ. Lãnh Ngạn Kì im lặng suy nghĩ, nhưng cũng chỉ được vài khắc, là lại không nhịn được gân cổ lên.
“Đại ca ngươi có gì đó kháckhác. Bất quá chỉ là ra khe suối rửa mặt một chút, mà tâm tình so vớimấy ngày nay đã tốt lên rất nhiều”. Thật sự quái lạ, chẳng lẽ nước suối này có liệu pháp gì đặc biệt làm cho tâm tình người ta khoái trá lênsao?
Lãnh Hão Thiên im lặng hoàn toàn không nói tiếng nào, chỉ thản nhiên lấy đống lương khô từ trong tay Lãnh Ngạn Kì.
Lãnh Ngạn Kì sờ sờ vào mũimình tự suy nghĩ không lẽ mình đã đoán nhầm, sớm đã quen với thái độnày của đại ca, cho nên vẫn là nên nói vào chuyện chính sự vẫn hơn, sora chuyện đó quan trọng hơn.
“Đại ca ngươi xem, không quába ngày nữa phải về tới Lãnh gia bảo, nhưng đến tận bây giờ nửa bóngngười cũng chưa thấy, chúng ta đều luôn cố ý hoãn tốc độ của đội ngũnghênh thân, cứ đi tiếp như vậy, kế hoạch của chúng ta liệu có thểthành công được hay không nha.”. Ai mà biết được tập đoàn buôn bán phụnữ (nguyên văn: bán xuân) rốt cuộc có xuất hiên hay không na!
“yên tâm đi” Lãnh Hạo Thiêntin tưởng cam đoan, trên mặt còn hiện ra thần thái gian giảo của mèotìm cách lừa bắt chuột, “Điều cần làm đã làm, người đi câu chỉ nên yêntĩnh ngồi đợi cá cắn câu đó chính là đạo lý”. Mặc kệ bọn chúng là muốntiền tài hay muốn bắt người, hai người bọn hắn đều là nhân tài, cũng sẽ không yên lặng ngồi chờ mãi đâu. Nhưng con mồi sớm muộn cũng sẽ tựđộng cắn câu, lúc đó chỉ sợ không cần bọn hắn tìm cũng tự động mà mòđến.
Mặt trời cô độc chiếu sángchói chang từ trên cao, không được thư thái làm bạn với đoá mây, cũngkhông có một tia gió mát vi vu thổi, buồn chán mà phát nhiệt.
Trải qua cả ngày dài bị mặttrời đối đãi một cách vô nhân đạo liên tục phát nhiệt thiêu đốt, thìquãng thời gian lúc ngày sắp tàn là quãng thời gian khiến người ta thấy hưng phấn nhất, gió lạnh từ từ thổi, cất bước cả ngày buồn chán cũngđến lúc được nghỉ ngơi thoải mái. Trong đêm tối, phía chân trời trăng non lộ vẻ sáng tỏ, không gian trông thật trữ tình.
Hôm nay chưa tới ngày trăng tròn, nhưng tiểu nguyệt nhân (trăng non) lại có gì đó hết sức kiều mị, bí ẩn … thêm cả chút quỷ quyệt, thật giống như sắp sửa có chuyện gì đó chuẩn bị phát sinh.
Người hầu phòng lặng lẽ mởcửa, chậm rãi hướng đèn dầu lên cao, nhìn sang phía đông một chút, ngósang hướng tây một chút, quan sát thật kỹ càng, sau khi xác định khôngcó sự lạ xảy ra, tất cả đều yên ổn, bên ngoài hoàn toàn không có ai,mới dám đóng cửa lại rời đi. Nhưng hắn không ngờ tới, trong bóng đêmlúc này xuất hiên một đôi mắt phát sáng như mắt chim ưng, thân hìnhkiều nhược bất đông, thuỷ chung luôn vẫn luôn nhìn chằm chằm quan sáthắn chờ thời cơ.
“Thoải mái quá đi” Sau khingười hầu đóng cửa rời đi , Tả Phiên Nhân lanh lẹ mở của chạy ra khỏiLãnh gia quán, nhẹ ngắm không gian tĩnh lặng xung quanh mà hít vào mộthơi, nàng hận không thể đem tất cả không khí mát lạnh này nhét vàotrong lồng ngực mình, tiện đem ra sử dụng dần, đỡ phải cả ngày chịu ánh nắng nóng bức.
“Hơn nữa…” hướng tới bầu trờiđêm nàng thì thào tự nói, cổ nhân thật sự đi ngủ quá sớm nha. Khôngbiết Lãnh Hạo Thiên ngủ hay chưa nhỉ? Nhớ tới Lãnh Hạo Thiên, khoémiệng nàng ngay lập tức hiện lên một nụ cười duyên mà chính nàng cũngkhông chú ý tới.
Gặp được một người như vậynàng cảm thấy mình thực sự may mắn. Tuy nhiên nàng cũng luôn tự nói với mình phải kiên cường, phải độc lập, tâm trạng của nàng thực chỉ có thể bày tỏ với ông trời, vẫn luôn tồn tại rất nhiều điều bất an, dù saođịa phương này với nàng mà nói, chung quy vẫn là một hoàn cảnh hết sứcxa lạ.
Nàng phi thường cố gắng muốnđi chứng minh, rất nhiều sự tình có thể tự mình chứng minh, nhưng bảnthân nàng hoàn toàn không hiểu thói quen, phong tục ở đây, mỗi lần giáp mặt đều gây ra điều thất thố … Nàng trừ bỏ mù mịt vẫn là mù mịt.
Hơn nữa nàng một chút cũngkhông muốn làm cho mọi người phải lo lắng cho nàng, thời điểm này nàngđại bộ phận luôn phải võ trang che đậy chính bản thân mình, làm chonàng thoạt nhìn kỳ thực so với “Tả Phiên Nhân” trước đây không có khácbiệt.
Ngay tại sân sau, nàng gặp Hạo Thiên. Cũng không biết vì cái lẽ gì, cứ nhìn thấy hắn, là nàng lạinghĩ muốn lại gần hắn, đây là bình sinh lần đầu tiên nàng chủ động nghĩ muốn thân cận với một ai đó.
Mà nàng và hắn thật sự cũngkhông có nảy sinh chút sơ cảm nào, gặp mặt không đến vài lần thì nàngtrực tiếp gọi đích danh tên hắn luôn, tuy nhiên có điều không thể lýgiải nổi, đó là cái cảm giác lạ lùng ngày một trỗi dậy mạnh mẽ tronglòng nàng là cái gì, Hạo Thiên lúc này cũng đã trông thấy nàng, nhưngphản ứng trên mặt hắn trông thật kỳ quái.
Nàng thật sự thích cảm giác được ở cùng một chỗ với hắn, nhưng hắn có đôi khi giống y như lão gia gia* nàng (ông),hắn có chút bảo thủ ,mặt lạnh lại luôn im lặng giống người già, nhưng cũng giống như Mẫn nhi luôn đối tốt với nàng, hắn đem lại cho nàng cảmgiác, hắn sẽ không bỏ rơi nàng nếu nàng gặp khó khăn.
Mặc kệ nàng có làm cái gìkhông hợp lý hoặc có hành động sai lầm, hay cùng kẻ khác phát sinhtranh cãi, hắn cũng sẽ luôn giúp đỡ nàng, quan tâm nàng, bảo hộ nàng,bỗng nhiên nàng nhớ tới tình cảm của Khải Duẫn với ý trung nhân , nàngcảm thấy được chính mình giống như có thể hiểu được cái loại cảm giáccủa Khải Duẫn.
Lãnh Hạo Thiên khẽ cười khổ,nhìn nữ nhân đang ở cách mình không xa kia mà thấy kinh ngạc, khôngbiết nên nói thế nào, đành lắc đầu cảm thán. Nửa đêm không đi ngủ, màlại đi ra ngoài một mình thế này, đại khái cũng chỉ có nàng, mỗi lầnhắn đi dò đường, tra xét tình hình, là lại vô tình gặp được nàng.
Hắn vẫn không có nghĩ ra cáicảm giác của mình với Tả Phiên Nhân rút cuộc là loại cảm giác gì, kỳthực cũng không biết nên phân tích thế nào, cũng không muốn phân tích,nàng thật đặc biệt, ít nhất là nàng rất khác với các nữ tử khác.
Con người nàng thật tự nhiên,khoáng đạt, không có nửa điểm tâm cơ, cá tính của nàng trầm ổn điềmtĩnh, nàng cũng rất ngây thơ và không thông hiểu sự đời, tuy nhiên ởnhiều thời điểm nàng lại xuất hiện một số cử chỉ rất kì quái khiến kẻkhác không tài nào đoán nổi, nhưng căn bản mỗi khi hắn ở chung vớinàng, không biết tại sao, chính là cảm thấy thực thoải mái, tự tại.
Hắn còn nhớ rõ lần thứ hai khi bọn hắn gặp mặt, hắn vì lễ giáo mà khiến cho bàn tay nhỏ bé của nàngbối rối, nguyên nhân chính là, hắn không hiểu tại sao nàng vì duyên cớgì mà y phục lại không kín đáo, để lộ đoạn cổ tay trước mắt hắn.
Lần thứ ba gặp mặt là khi hắnđang từng bước lại gần nàng, thấy nàng đi ngắm cảnh, nhưng bao nhiêuchỗ tốt không đi, lại lao vào xào huyệt của địch nhân, làm hại hắn phải ôm nàng rất nhanh chạy thoát khỏi hiện trường, lần đó hắn thực cảmthấy mình giống như loài chim bay vừa bắt được con mồi.
Lại một lần gặp mặt nữa, nànglúc đó còn trực tiếp ôm chặt lấy hắn, nguyên nhân bởi vì nàng chạy đingoạn thuỷ, xông xông xáo xáo bơi lội thì bị một con thuỷ xà công kích, nàng sợ tới mức liều mạng lao vào người hắn ôm thật chặt.
Mỗi lần ở cùng nàng thì tựa hồ như có tình huống bất ngờ đang chờ hắn, thế nhưng hắn phát hiện, bảnthân hắn một chút cũng không để ý.
Hắn không thể giải thích ýtưởng trong lòng mình, hắn đương nhiên cũng biết được vì danh dự củanàng, chính mình hắn là cùng với nàng bảo trì một khoảng cách nhấtđịnh, nhưng hắn cũng không muốn dũng lễ giáo trói buộc nàng, hắn thíchthấy nàng được tự do tự tại mỉm cười, càng thích được ở cùng một chỗvới nàng.
“Không phải là ta đã bảo ngươi đừng có tự ý hành động một mình hay sao? Nếu thực sự gặp nguy hiểm,thì phải làm sao bây giờ?” Ngôn từ biểu đạt vô vàn sự quan tâm, vừa nói chuyện hắn vừa cởi áo choàng của mình choàng lên thân hình gầy nhỏ của nàng, ” Ban đêm sương lạnh, sao không mặc thêm áo vào” Trong miệngkhông hề có chút ý trách cứ, chỉ có sự quan tâm nồng đậm.
Tả Phiên Nhân hơi cúi đầutrừng mắt nhìn hắn, ” Hạo Thiên, giờ này sao còn chưa đi ngủ?” Nàngnhìn hắn miệng cười ngọt ngào, rồi lập tức bổ nhào vào trong lòng hắn,lòng ngực hắn như có lửa, rất ấm áp, nàng một chút cũng không cảm thấyhành động thân mật này có gì không đúng, nàng đơn thuần chỉ muốn lạigần hắn hơn một chút.
“Ta biết ngươi là quỷ say rượu đi lang thang, còn ta tốt xấu cũng là bảo tiêu đi theo đội ngũ nghênhthân, ngươi nghĩ xem ta làm sao dám đi ngủ?” Đối với nữ nhân này, mỗikhi ở cùng nàng, hắn luôn không tự chủ mà để lộ ra gương mặt dịu dàngcùng cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng.
Nghe xong những lời hắn nói,Tả Phiên Nhân lấy vẻ không phục, nói, “Ngươi nói oan uổng cho ngườitốt! Cái gì là quỷ say rượu, ta chính bởi vì không ngủ được, cho nênmới muốn đi ra ngoài, cho thư giãn gân cốt một chút, tiện trợ giúp giấc ngủ. Cổ nhân nên đều đi ngủ quá sớm, ta đây là người hiện tại giờ này mà đã đi ngủ thì mới là kì quái đấy”.
“Cổ nhân nên đi ngủ sớm?” Lãnh Hạo Thiên thực sự không lý giải nổi những lời nàng nói, “Ngươi nói điều đó có nghĩa là gì?”
” Ách…… Này……” Tả phiên nhânnhất thời không biết nên giải thích thế nào, nàng làm sao dám dám để lộ những điều bí ẩn trong trái tim mình ra ngoài, Cái này …. ” Có ý tứ a “ xem ra giờ phút này cũng chỉ có thể nói loạn lên để khoả lấp,”Chính là…… Chính là nói ngươi nên sớm một chút ngủ.”
” Là như thế này sao?” Lãnh Hạo Thiên tỏ ra không tin.
” Dù sao……” Nàng quyết định lên giọng nhằm khoả lấp , ” Dù sao chính là như vậy đó! Ngươi đừng hỏi ta nữa mà.”
Hắn cũng đã sớm có thói quenbao dung với những cử chỉ cùng ngôn từ kì quặc của nàng, Lãnh HạoThiên cũng không hỏi nhiều nữa, ôn nhu điểm điểm lên trán nàng, ” Nếungươi bảo ta đừng hỏi ta sẽ không hỏi, nhưng giờ là canh ba nửa đêm,một vị tiểu cô nương một mình đi du đãng rất là nguy hiểm, đi thôi, trở về”. Nhẹ nhàng ôm chặt nàng vào trong lòng ngực mình, Lãnh Hạo Thiên dẫn nàng nhắm thẳng Lãnh gia quán trở về.
Nàng thật vẫn còn chưa muốn đi ngủ mà, ” Uy! Hạo Thiên, ngươi công tác ở Lãnh Gia, nhất định biết rõtình hình Lãnh gia, ta hỏi ngươi một chút, lãnh gia có phải là thế lựcrất giàu mạnh hay không?” Bọn họ chỉ đưa đội ngũ nghênh thân từ bắcthượng tới Giang Nam, trải qua rất nhiều chỗ đường xá hoang vắng haynúi rừng nguy hiểm, từ việc bảo vệ người lẫn việc lo tiêu phí* (chi phí trên đường đi),tất cả đều xuất phát từ Lãnh gia, bọn họ cũng có rất nhiều các phân hành đường quán nên có lẽ cũng phải có rất nhiều tiền.
“vì cái gì mà lại tò mò?” Hắnkhông để ý tới câu hỏi của nàng lắm, tuy hiểu là nàng quyết không phảiloại người tham tiền tài cùng vinh hoa phú quý, nhưng hắn nghĩ cũngkhông nên lộ ra nhiều quá.
“Ta nghĩ là nếu Lãnh gia giàumạnh lại có uy lực trong lời nói, vậy thật tốt quá, bởi vì như vậy thìUyển Linh nhất định có thể…” Tả Phiên Nhân vốn muốn đem ý nghĩ của mình bật thốt ra ngoài nhưng phát hiện mình lại sơ suất nói nhầm, ” Ách …Ta nói là tiểu thư nhà chúng ta có thể sống thật tốt qua ngày”.
Uyển Linh trước kia ở Ôn phủchịu vất vả quá nhiều rồi, nàng thật hy vọng Uyển Linh đến Lãnh gia sau này, có thể sống thật hạnh phúc, dù sao một vị tiểu thư thật tốt nhưnàng rất hiếm có nha.
“Ân hừ” Lãnh Hạo Thiên khẽphun một hơi từ trong miệng ra, tựa hồ như đối với đề tài này không cóhứng thú, mục đích chính vẫn là ôm nàng hướng về khu phòng dành chongười hầu ở.
“Ngươi tính trả lời cái gì thế? ta không hiểu”. Không gật đầu, cũng không phủ nhận, thì rốt cuộc nàng biết phải hiểu thế nào?
“Không trả lời câu hỏi của tathì thôi vậy”. Nàng nghĩ tốt hơn không nên tiếp tục lãng phí thời giannữa, bỏ qua câu hỏi này thôi, hắn thật lạnh lùng vô tình quá đi, có vậy mà cũng không trả lời nàng.
Không có hứng thú, được thôi.Đổi đề tài, ” Ngươi nói cho ta biết, các ngươi có phải đang ở trongbóng tối tiến hành kế hoạch bí mật đối phó với địch nhân gì đó không,Hoặc có phải các ngươi cùng người ta kết thù oán phải không?” Nếu không chỉ là kết hôn đơn thuần cần chi phải có bảo tiêu đi theo hộ vệ. Ôngia lại không phải xuất ra nhiều sính lễ tiền bạc gì cho lắm.
Hơn nữa bon họ từ khi khởihành đến giờ, tuy có thể nói là sóng êm gió lặng, nhưng trên thực tétựa hồ lại hoàn toàn không có như vậy, những người khác không hề có cảm giác nguy hiểm đang đến, có lẽ là vì đã chịu qua nhiều huấn luyệnggian khổ, trực giác của nàng nói cho nàng biết không đúng như vậy, bềngoài yên tĩnh không có nghĩa là sẽ không xảy ra chuyện gì, bằng khôngHạo Thiên bọn hắn đi theo bảo tiêu, giờ này còn ở bên ngoài đường quán, nếu không phải chuẩn bị đối phó địch nhân thì cần gì khẩn trương cảnhgiác như thế, cũng tùy lúc cần phải phòng vệ, cho nên nàng suy đoán cóthể là đã đột ngột phát sinh tình trạng khẩn cấp.
“Ngươi suy nghĩ miên man quánhiều rồi. Ngày mai sẽ về đến Lãnh Gia bảo , ngươi nói còn có thể xảyra cái sự gì, thực sự nếu có chuyện phát sinh, thì đại khái cũng là dongươi đi lung tung gây ra chuyện rồi gặp họa”. Hắn cố ý tránh né câuhỏi của nàng, bằng cách nói lảng sang chuyện khác.
‘Ngươi đừng nghĩ tới chuyệnlảng tránh câu hỏi của ta, nói mau” Nàng dơ hai cánh tay “kiều nhượcmềm mại” ôm vòng qua cổ hắn, thể hiện ý uy hiếp lẫn dọa dẫm
Nhưng là nàng sai lầm rồi,nàng tựa hồ như đã hoàn toàn xem nhẹ một điểm quan trọng, những ngườitập võ đều không tùy tiện để cho người khác lại gần mình, kể cả nàng có vòng được tay qua cổ hắn đi nữa, thì cũng là do hắn để mặc nàng tùytheo ý mình, chứ còn muốn đe dọa hắn, đợi thêm tám trăm năm nữa đi.
Hắn thuận thế chuyển vòng taysang ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, bất đắc dĩ lên tiếng thở dài, ”Ta đã nói với ngươi là không có việc gì, mà ngươi lại không tin, hại ta cũng không biết nên trả lời thế nào”.
Hắn nhìn thật sâu vào mắt củanàng, hắn thật không thể lộ ra quá nhiều, một phần là vì không muốn làm cho nàng hoảng sợ, nếu lấy cá tính tò mò của nàng để xem xét thì chắcchắn nàng sẽ đòi theo, thực nếu phải ở trước mặt nàng chém giết đánhnhau, hắn không bao giở muốn để cho nàng nhìn thấy cảnh hắn chém giết .
Một phần khác còn lại là hắnkhông muốn nàng phải chịu bất cứ thương tổn gì, tuy hắn không biết rõchính bản thân mình vì cái gì lại có nhận thức như vậy, những loại ýniệm kiểu này chưa từng phát sinh ở trong đầu hắn, lúc bản thân hắnphát hiện hắn muốn bảo hộ cho nàng, hắn cũng không muốn phủ nhận, chỉlà… Haiz! Nếu người trong giang hồ biết “lãnh diện ma sát” hắn lại cũng có những nhu tình như thế này, thật đúng là không thể hiểu được sẽnghĩ như thế nào đây?
Trên vẻ mặt hắn vộ ra đầy vẻ đăm chiêu, nhìn hắn như thế làm sao nàng có thể tin tưởng được đây?
“Thật sự không gạt ta?” Nàngrất rõ bản thân mình vì sao lại cố chấp như vậy, cảm giác bất an hiệnhữu trong lòng nàng vẫn không hề biến mất, nàng thực sợ hãi, nàng cứcảm thấy có gì không tốt sắp sửa phát sinh, vạn nhất có người muốn đảthương làm hại hắn thì nàng biết làm sao bây giờ? Nàng đương nhiên cũng biết là nàng không biết tự lượng sức mình, nhưng nàng thật sự muốn tìm cách giúp hắn.
Hắn là lãnh Hạo Thiên, theonhư những gì trong lời nói hắn nói, thực sự không hề có gì khả nghi hết nhưng nàng vẫn tiếp tục nghi ngỡ, kỳ quái chính là, hắn vì cái gì cóthể nhẫn nại đối với sự khiêu chiến của nàng như vậy? “Không có takhông hề gạt ngươi gì cả” .
“Được rồi, ngươi nói như thếnào thì là như thế, nhưng sao ….” Tả Phiên Nhân không cam lòng cũngkhông muốn nhận là mình đã thua, nhưng nàng không nghĩ tới chuyện lờicòn chưa nói hết, thì cả người đã bị Lãnh Họa Thiên bế lên, dùng côngphu nhoáng mắt một cái, đưa hai người bọn họ ẩn náu ở một chỗ kín đáo,tiện quan sát thấy một bóng ma đang lẻn vào đường quán.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” TảPhiên Nhân phản ứng cực nhanh cảm nhận được hành động của Lãnh HạoThiên không hề bình thường, lập tức phối hợp với hành động của hắn giảm thấp âm lượng của chính mình.
Ngươi xem! Lãnh hạo thiên dùng ánh mắt trả lời vấn đề này.
Chỉ thấy ở trong bóng đêm ,một đám hắc y nhân đang cẩn thận che dấu bản thân, đồng thời cũng quansát bốn phía, nếu không có Lãnh Hạo Thiên chỉ, nàng thật đúng là khôngnhìn ra đã phát sinh chuyện gì đâu.
Rốt cuộc cũng đợi được tớithời điểm địch nhân hành động. Ánh mắt của Lãnh Hạo Thiên đột nhiên trở nên âm trầm, liền như vậy trong nháy mắt biến đổi hoàn toàn, ngườitrong giang hồ chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của lãnh Diện ma sát hắn cũngđủ tảng đởm tâm hồn.
“Ta sẽ lập tức đưa ngươi trởvề phòng”. Lãnh Hạo Thiên cúi đầu nhìn Tả Phiên Nhân nói nhỏ, lập tứcôm lấy nàng hướng về phía phòng của nàng mà di động nhanh chóng, đồngthời tay cũng tung chưởng phong đánh về phía cửa lớn của đường quán,tạo nên âm thanh có ý muốn nhắc nhở người nhà họ Lãnh.
Quả nhiên không lâu sau, trênkhông trung vang lên tiếng nổ, Lãnh gia rất nhiều người phi thân ra,theo tiếng gió âm thanh của tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên,chính là đã xảy ra đánh nhau.
” Ngươi nói cái gì?” Tả PhiênNhân trừng lớn hai mắt kinh ngạc hỏi,” Vì cái gì?” Nàng thật không dám tin tưởng, xuất hiện nhiều người xấu như vậy, phản ứng đầu tiên củahắn thế nào lại là mang nàng đưa trở về phòng.
” Vì cái gì nào cơ?” Lãnh HạoThiên đồng dạng không hiểu rõ lắm đành lên tiếng hỏi lại, địch nhâncũng sắp đánh tới tận đây, hắn tuy là không xem ở trong mắt, nhưng nàng thì chỉ là một nữ tử yếu đuối hắn không thể cho phép nàng đứng một bên xem cuộc chiến, hắn không hề muốn thấy nàng bị địch nhân đe dọa.
” Ta có thể giúp ngươi .” TảPhiên Nhân vội vội vàng vàng giải thích, nàng sở dĩ đề ra nghi vấn làdo muốn giúp hắn nha! Cho nên nàng một chút cũng không đổng ý, vì cáigì Lãnh Hạo Thiên phải đem nàng đuổi về phòng.
“Ngươi im lặng ở yên trongphòng chính là trợ giúp lớn nhất đối với ta”. Lãnh Hạo Thiên có chútbất ngờ đến sững cả người ra, hắn đường đường là một đại nam nhân đỉnhthiên lập địa khi nào lại cần tới sự hỗ trợ của nữ nhân, càng huống chi đối với đám kia hắn một chút cũng không coi chúng vào đâu.
“Cho dù ngươi có đem ta trở về phòng không cho ta ra ngoài cũng không sao cả, ta có thể tự mình đi”.Tả Phiên Nhân khi tới gần cửa phòng một đoạn, vội vàng lên tiếng, nàngtuyệt đối không phải muốn làm cho hắn phải vướng bận, mà nàng đơn giản là chỉ muốn giúp hắn.
“Ta là vì muốn bảo vệ ngươicho tốt nên mới để ngươi ở trong phòng, chứ không phải là cố ý muốnmặc kệ ngươi đâu”. Lãnh Hạo thiên khẩu khí biểu đạt đầy tâm ý bất đắcdĩ, Vì cái gì mà nàng lại không giống như ấn tượng của hắn về nữ nhânthông thường? vì cái gì mà nàng không nhát gan sợ sự như nữ nhân bìnhthường khác.
“Ta biết là ngươi làm vậy làmuốn tốt cho ta, nhưng chính là ta cũng muốn giúp ngươi mà. Người xấunhiều như vậy, vạn nhất ngươi đánh không lại bọn hắn, hoặc là có người ở sau lưng ngươi ám toán, thì phải làm sao bây giờ?”. Chỉ cần là ngườixấu, thì có là cổ đại hay hiện đại cũng hệt như nhau, đều giống nhau ởchỗ âm hiểm gian giảo lại quỷ kế đa đoan. Cho nên nàng càng phải giúphắn, nàng không hy vọng hắn sẽ gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì.
Lãnh Hạo Thiên quan sát nàngmà không nói một câu nào, nàng luôn ăn nói tùy tiện với hắn như vậy.Giang hồ đến tột cùng có bao nhiêu cao thủ hắn không biết rõ lắm,nhưng chỉ nói chuyện trước mắt thôi, hắn rất có niềm tin rằng, kẻ cóthể đánh thắng Lãnh Hạo Thiên hắn, vẫn còn chưa có xuất hiện.
Những lời nàng nói xem nhưtương đương với những lời khiêu khích hắn, dù sao trên đời này nếu cóai dám khinh thường hắn như vậy, hắn tuyệt sẽ không bỏ bỏ cho kẻ đó,nhưng vì cái gì mà trong lòng ngực hắn không có một chút lửa giận? Hắnnghĩ mãi mà không ra, nhưng thực chất rất đơn giản đó là vì những lờinàng nói đều xuất phát từ tấm lòng thật tâm lo lắng cho hắn mà thôi.
Thôi bỏ qua ,hắn phải lập tứcthoát ra khỏi loại cảm giác hoàn toàn không quen biết này, mà cũng ngay trong phút chốc, hắn có một quyết định mà chính bản thân hắn cũngkhông thể nào tin tưởng được.
“Ngươi cam đoan sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, mặc kệ bất cứ chuyện gì phát sinh chứ?” Phải mang theothêm một người, đối với hắn một chút cũng không thấy mệt mỏi, trên mặthắn lúc này thể hiện đầy sự nghiêm túc lẫn cương quyết, hắn sẽ khôngvui nếu thấy nàng phải chịu thương tổn gì.
“Ân, không vấn đề, ta camđoan”. Tả Phiên Nhân vội vàng nhấc tay đưa lên thề biểu thị sự thànhtâm. ” Ta cam đoan sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn đi theo bên người ngươi,hơn nữa ta cũng sẽ tuyệt đối im lặng, tự bảo vệ mình,cho ngươi một chút đều cảm giác không có sự tồn tại của ta”. Nàng là đi theo để hỗ trợhắn, cũng không phải là muốn đi theo để gây phiền toái cho hắn.
“Vậy thì chúng ta cùng đi” Khẩu khí cực kì bất dắc dĩ, quyết định này của hắn không biết có gây bất lợi gì cho nàng không đây.
Phi thân một cái, đã đưa haingười đồng thời yên vị trên nóc nhà, trong đêm tối đen kịt chỉ thấy đao quang kiếm ảnh loang loáng, địch nhân tới đánh lén ước chừng có tám,chín người, tất cả đều thân vận hắc y , hắc khố, đầu quấn khăn đen chekín, bọn hắn bị đuổi đánh kể cả cơ hội ra tay cũng đều không có, thắngbại dường như đã phân.
“Đại ca?” Lãnh Ngạn Kì mộtcước đã văng một gã hắc y nhân, phân thần ngó về chỗ Lãnh Hạo Thiênđang đứng ở ngay sau hắn, Lãnh ngạn kì hắn lập tức sợ tới mức thiếuchút nữa ngã ra chết ngất, “Ngươi…” Trong lòng ngực không phải là đangôm một nữ nhân chứ?
Giật mình không chỉ có LãnhNgạn Kì, tất cả người nhà Lãnh gia khi ùa tới nơi trông thấy cảnh đóđều giống như bị điểm huyệt yên lặng bất động, không một ai ngoại lệ.
” Làm sao vậy? Sao lại thếnày?” Đang ở trong lồng ngực Lãnh Hạo Thiên, Tả Phiên Nhân cũng lập tức khẩn trương đứng lên, ” Hạo Thiên làm sao bây giờ, mọi người làm saomà laaij đồng loạt bất động như thế này? A! những người đó muốn bỏ chạy kìa”.
Quýnh cả lên, Tả Phiên Nhântựa hồ như cũng quên mất là bản thân mình không có đứng trên mặt đất,mà vẫn là đang ở trên nóc nhà, vội vàng tiến lên đuổi theo.
“Đừng gấp”, Lãnh Hạo Thiêntrước hết thoải mái đỡ nàng đứng lại, rồi sau đó hắn mới mở miệng,thanh âm lạnh lẽo không có chút độ ấm, “Nếu hôm nay đám tặc nhân nàytrốn thoát, hậu quả ta sẽ tự mình gánh chịu”.
Như là một câu chú ngữ ma mị,Lãnh Hạo Thiên vừa nói xong, tất cả người bị hóa gỗ cũng tỉnh lại, lập tức quay về sau đuổi bắt địch nhân, cấc vị hắc y nhân đã bị thương từtrước bây giờ lại càng bị thương thêm nhiều chỗ mới, trong chốc lát đều đã bị trói thành một đoàn.
“Di? Bọn hắn sẽ bị mang tớinơi nào?” Sau khi an toàn đứng trên mặt đất, Tả Phiên Nhân đã muốn tìmhiểu bộ mặt thật của đám hắc y nhân kia, nãy giờ chưa có thấy cái gìhết, đám hắc y nhân kia hiện giờ cũng đã bị một đoàn người áp tải đixuống.
“Sẽ có người xử trí bọn hắn thôi”. Thái độ của Lãnh Hạo Thiên có chút bất an nhìn Tả Phiên Nhân, ngữ ý giải thích không rõ.
” Chính là……”
” Đại ca, nàng là ai?” TảPhiên Nhân chưa kịp nói hết Lãnh Ngạn Kì đã thô lỗ chen ngang ” Chúngta thì mọi thời điểm đều phải ở trên nóc tòa nhà, ngươi thì lại ở đâyôm cái…… Đây là nữ nhân hay nam nhân a!” Hắn đi vòng quanh Tả PhiênNhân ánh nhìn chăm chú đầy nghi hoặc,” A! Ngươi cũng tùy tiện thật ! Dù sao người mà ngươi ôm trông không giống nam mà cũng không giống nữ, sở thích của ngươi cũng kì lạ thật?”
“Thật quá đáng mà”, Tả PhiênNhân hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng lên của mình, “ta đươngnhiên là nữ nhân”. Hắn như thế nào mà có thể không nhìn ra nàng là namhay nữ được, tuy là nàng so với nữ tử thông thường thì có chút gầyyếu, nhưng nàng vẫn đường đường chính chính là nữ nhân nha!
“Đúng thế”. Lãnh Hạo Thiên âmthanh tức giận, sau khi an ủi nàng thì trừng mắt nhìn tiểu đệ, ” Khôngphải là ta đã bảo ngươi không có việc gì thì đùng có ăn nói lung tungsao?” Ý câu nói tràn ngập nồng đậm ý vị cảnh cáo, quả nhiên sau đó, chỉ thấy Lãnh Ngạn Kì trước kêu rống lên một tiếng, sau đó thân người baybổng lên khỏi mặt đất, hai chân nhanh chóng lùi về sau ba thước.
“Hắn lại làm sao vậy?” TảPhiên Nhân hai tay khẽ lay lay Lãnh Hạo Thiên, đầu ngón tay khẽ chạmvào ngực hắn, nàng tuyệt không phải loại người ái mộ hư vinh, lại càngkhông phải loại người coi trọng vẻ bề ngoài, bị người coi thường nhưvậy, nhưng người đó vẫn là đệ đệ của Hạo Thiên, nàng thật không bỏ quakhông được.
“Hắn bất quá là đã tự chịu báo ứng thôi”. Nàng hoàn toàn không đồng tình với cách nói của hắn, ” Đừng như vậy, ta không thích nhìn thấy ngươi nhíu mày”. Lãnh Hạo Thiên nhẹnhàng phe phẩy tay trước mặt nàng, hắn không muốn nàng trở nên mấthứng.
“Phiên Nhân, ngươi ở đâu a?”tiếng gọi lo lắng từ sau vọng đến gần, lại thêm một tiếng gọi nữa, đánh thức hai người thoát ra khỏi thế giới riêng.
” Ta ở đây này, mẫn tỷ tỷ.” Tả phiên nhân vội vàng lên tiếng trả lời,” Có chuyện gì vậy? Đã phát sinh chuyện gì sao?”
“Phiên Nhân ngu ngốc”. Mẫn nhi vừa đến nơi thấy Tả Phiên Nhân, mạnh mẽ lao tới ôm lấy người nàng,“Ngươi đã chạy đi đâu vậy? ngươi dọa mọi người sợ chết mất”. Như là đột nhiên nghĩ ra cái gì, Mẫn nhi lại đẩy nàng ra, liền sau đó ngó đông,ngó tây, ngắm nghía xem xét trên người Tả Phiên Nhân xem có cái gìkhông ổn không.
” Ngươi là đồ ngốc”. Phúc thẩm vừa đến, âm thanh vang lên cũng tiến lại ôm trầm lấy nàng, ” nơi nơiđều tìm không thấy ngươi, chúng ta sợ muốn phát điên cả lên, không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi”. A di đà phật, thật sự là ông trời phù hộ a!
“Thực xin lỗi nhiều nha, Phúcthẩm”. Nàng ôm chặt phúc thẩm, vẻ mặt đầy vẻ áy náy, rồi nàng chợt nhớlại hành động của Mẫn nhi vừa rồi, nàng mới nhớ tới những người bị nàng bỏ quên nãy giờ, ” Ta không phải là cố ý không nói tiếng nào mà bỏchạy ra ngoài đâu”. Nàng cũng nghĩ thật ra mình có thể ra ngoài chútthôi thần không biết quỷ không hay, đi ra ngoài dạo bộ một chút rồi trở về ngủ, ai biết sự tình lại biến thành như vậy.
“Phiên Nhân”. Cuối cùng là âmthanh của Ôn Uyển Linh, hốc mắt cũng ngập tràn nước, ” Ngươi không cóviệc gì chứ”. Mới vừa rồi ở trong phòng nhìn thấy bóng người lướt qua, nàng sợ tới mức tim thiếu chút nữa là ngừng đập.
” Thực xin lỗi nhiều. Là ta đã hại các người lo lắng cho ta” .Tả Phiên Nhân lên tiếng giải thích,nước mắt cũng rớt nhanh xuống dưới.
Trong khoảng thời gian ngắn,âm thanh của tiếng khóc vang lên, bốn nữ nhân liền như vậy đồng loạtkhóc, khóc đến nỗi những người bên cạnh nhìn thấy cũng thầm cảm thấykinh ngạc, đầu óc mờ mịt.
“Ai có thể hảo tâm nói cho tabiết,” Lãnh Dực Vĩ thần tình tỏ vẻ không hiểu, ” Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Vừa mới hồi, bọn hắn là binh phân hai lộ, Ngạn Kì làmnhiệm vụ vây bắt hắc y nhân, còn hắn làm nhiệm vụ hộ vệ bên ngoài phòng thê tử, hắn cũng không biết cuối cùng là đã phát sinh chuyện gì, mà ba nữ nhân đang ở trong phòng nhất thời lại chạy hết cả ra ngoài, hại hắn chỉ còn cách phải đi theo bên cạnh các nàng xem có gì ngoài ý muốnphát sinh hay không.
“Ta mới là cần phải biết thựcđã xảy ra chuyện gì”. Lãnh Ngạn Kì đĩnh đạc bước lên đứng lên bên cạnhnhị ca hắn, một bên ngực nhói đau, đồng thời tâm không hề ngừng la hét, đại ca xuống tay không khỏi quá nặng đi. Hắn đến bây giờ vẫn muốn làmcho rõ ràng tình huống hiện tại.
“Xem ra ngày mai thời tiết hẳn là không tồi”. Nhìn chằm chằm vào ánh trăng sáng tỏ khắp nơi, Lãnh gia lão đại Lãnh Hạo Thiên quảng bút xuống lại nhấc rượu lên, ban đêmthanh tĩnh hắn thật cao hứng muốn viết vài câu.
Không dư thừa cũng không vônghĩa, cũng không có giải thích rõ ràng, đêm nay mọi người ở đây dùchưa có được câu trả lời thỏa đáng nhưng tất cả cũng đã giải tán nhanhchóng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.