Ôi trời ơi! Đau … đau a! cáiđầu của nàng như bị ngàn cái kim nó châm, tứ chi tê liệt đau nhức nhưbị đánh, lại còn là bị đánh vô cùng một chỗ đau khó nhịn được. Nàng còn không dám xác địnhtừng trận rên la kia là của ai a, có phải xuất pháttừ trong miệng mình mà ra không. Bởi vì nàng không biết là liệu mìnhcòn có khí lực để phát ra tiếng hay không.
Nàng … là bị làm sao vậy? A!nàng nhớ lại khoảnh khắc đó, trong lúc nguy cấp nàng đã đẩy Khải Duẫnra, thế rồi nàng bị chiếc xe đâm vào … Đúng rồi, Khải Duẫn không cóviệc gì xảy ra chứ?
Nghĩ đến đây, Âu Uẩn Đìnhlúcnày mới cố gắng dãy dụa đứng dậy, nàng dung hết sức của chín trâu haihổ để tự nâng bản thân mình dậy, mắt nhẹ nhàng đảo xung quanh, chỉ làgiây phút này nàng mới nhận ra…. Đây là đâu a?
Mọi thứ xung quanh chỉ có thểdùng mấy từ ” Cổ mầu cổ hương”* ( mầu sắc hương thơm cổ xưa) để hìnhdung cách bài trí, chiếc đàn tự chế để trên mặt bàn, cửa ra vào bằng gỗ đen, cửa sổ hình vòng cung … Từ từ, liền ngay cả nàng cũng đang nằmtrên một chiếc giường gỗ lớn, lại cũng để lộ ra hơi thở của sự “lỗithời”.
Nàng thực không biết chínhmình đang ở cái địa phương nào, diều duy nhất có thể khẳng định, nơinày tuyệt không phải bệnh viện, chẳng lẽ nơi này lại là thiên đường.Đây có khả năng là thiên đường hay sao? Nàng rốt cuộc chả lẽ chết rồisao?
Nói không kinh sợ thì chính là lừa bản thân mình, bất quá giây phút này duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-ga-tieu-nha-hoan/1611795/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.