(*Ý nghĩa tiêu đề chương quá khó, editor tra baidu mà vẫn chưa hiểu, ai biết thì giúp editor zới. Từ gốc là '相思令'.)
Đới Sơn Nguyệt túc trực bên Trì Tông Dự ba ngày rồi phải làm lễ tiễn biệt.
Lễ tiễn biệt được định vào buổi sáng, Đới Sơn Nguyệt căng thẳng đến mức khó chịu, kem bơ cũng không ăn, cà phê đen cũng không uống nữa, người cứ thế cúi mày rũ mắt ngồi trên ghế sofa lẩm nhẩm điếu văn, áo khoác len đen ống thẳng bao lấy bà như một chiếc chuông. Cậu đã thức mấy ngày rồi, ăn uống cũng tăng vọt, đổ lên nước sốt viền bào ngư lên ba con tôm trên hộp mì mà Tiểu Dương mang đến, phần thịt dày béo ngậy, hương vàng phảng phất, cậu chúi đầu ăn như hô mưa gọi gió vậy. Điền Tư không có khẩu vị gì, anh chỉ uống hai ngụm cháo rồi ăn quả trứng luộc là xong.
Bà ngoại liếc mắt nhìn cậu anh, "Mới sáng sớm đã ăn cua, ăn ba ba, tanh quá rồi đấy?"
Cậu dùng khăn ướt lau miệng, "Mẹ căng thẳng đến mức lại bắt đầu tấn công con rồi đó, đọc điếu văn chứ có gì đâu mà căng thẳng, cứ đọc theo là được mà."
Bà ngoại cẩn thận gấp tờ A4 trong tay rồi thở dài: "Mẹ cứ thấy viết không hay, quá gượng gạo, đọc ra ngại lắm, mẹ thật sự già cả rồi, da mặt càng ngày càng mỏng, trước kia chạy sang Đức mở hòa nhạc cũng không căng thẳng như vậy. Bây giờ nghĩ lại thì ông già đã không còn nữa, nói hay hay dở ông ấy đều không biết, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3650316/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.