Chương trước
Chương sau
Văn xuôi thì cũng thôi nhưng đoạn thoại Hổ Nương của cô mới là trọng điểm, chỉ nghe thấy Hồ Già đứng dậy chống nạnh hét lên: "Chàng đúng là! Bánh bao thịt đánh chó, chàng cũng một đi không quay trở lại! Bà cô đây đến thăm chàng, thế nào, còn phải còn đang đứng đợi ở hành lang sao? Ra vẻ quá nhỉ! Khó trách chàng luôn trốn tránh ta, hóa ra là còn có một con nhỏ nhân tình yêu tinh nhỉ?" Điền Tư cười đến mức đôi mắt cũng nheo lại, hàng lông mi dài cũng rủ xuống. Hồ Già không nhịn được mà sờ lên da mặt trắng nõn của anh.

Hồ Già dùng móng tay cào anh: "Cười cái gì! Chưa bị ép yêu bao giờ à?"

Hồ Già chỉ cười mà không nói gì, cô giật dây thắt lưng của Điền Tư rồi dùng để trói tay anh, Điền Tư giả vờ trốn về phía sau, bị Hồ Già nắm lấy tay rồi trói thật chặt, Hồ Già thuận thế kéo tay vịn, hạ chiếc ghế da bò "rầm" xuống, cô ngồi lên người Điền Tư, miệng nhỏ dọc theo hầu kết của anh từ từ mút lên, liếm môi anh rồi nhẹ nhàng cắn một cái.

Cô âu yếm, thì thầm bên tai anh: "Chơi với em một lúc nhé?"

Điền Tư gật đầu, nhắm mắt lại, mặc cô quấy rối, nghịch ngợm.

Hồ Già cởi váy ngủ chỉ trong nháy mắt.

Cô dùng đầu lưỡi nhỏ móc lấy anh, mút mát anh, giao thoa với anh đến mức thái dương anh căng cả lên rồi cô nằm sấp trên người Điền Tư thở dốc.

Điền Tư ôm Hồ Già vào lòng mà âu yếm, dùng tay xoa lỗ nhỏ của cô, sờ đến đầy tay đều là chất dịch ngọt ngào.

Hồ Già hừ một tiếng, eo mềm của cô dựa vào người anh, dùng bờ mông cong cọ lên dương vật anh, Điền Tư nhanh nhẹn mang bao vào, đưa gậy thịt của anh vào âm hộ đang chảy nước của cô, Hồ Già rên rỉ những tiếng ư a dâm đãng, Điền Tư ôm lấy cô, dương vật chậm rãi đưa đẩy, đâm vào những điểm nhạy cảm mà anh quen thuộc, "Chỗ này ngứa hay chỗ này ngứa? Em nói anh nghe, nghe, để anh cọ cọ giúp cho."

Lồng ngực Hồ Già run rẩy, kéo Điền Tư phải ôm lấy cô, miệng luôn kêu: "Bên trong ngứa, bên trong huyệt nhỏ là ngứa nhất."

Đối với Điền Tư còn đang bận tâm chuyện yêu đương, Điền Trọng Lân không kiên nhẫn mà gọi hai cuộc điện thoại đến, chiếc điện thoại rung lên, màn hình lóe sáng.

Hồ Già nhíu mày trách móc anh: "Lần sau không làm với anh nữa, không chuyên tâm gì cả!"

Anh rũ mắt nói lời xin lỗi, "Là do anh sai, đừng phớt lờ anh mà."

Điền Tư phải tốn rất nhiều công sức mới dỗ dành được Hồ Già.

Điền Tư cười rồi hỏi cô: "Sao lại hoài niệm như vậy?"

"Ở phòng ngủ trước kia thì có thể xem tivi, trong phòng đọc sách thì còn có truyện tranh."

"Ừ." Điền Tư nghĩ một chút rồi hỏi cô, "Vậy chúng ta mua máy chiếu để trong phòng nhé? Em muốn xem truyện tranh gì để cuối tuần anh mang về."

Điền Tư cười nói: "Anh đã bao giờ không cho em đồ gì đâu? Chắc chắn là em nhớ nhầm rồi."

"Em cầm rồi xem chơi đi." Điền Tư nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng.

"Em sẽ xem một cách nghiêm túc."

______

Bản không bình thườngEdited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.