Nhân viên chạy thử trên tuyến đường một lần.
Ngô Hiểu Nhạc nghiêng đầu hỏi Hồ Già, "Nhìn rõ chưa?"
Hồ Già thành thật nói: "Vừa rồi vì quá kích động, tôi có nhìn, nhưng không cho vào não."
Ngô Hiểu Nhạc bật cười ha ha, cô có ngoại hình trung tính, đường nét trên khuôn mặt mang nét hơi cứng nhưng giọng nói lại cao vút.
Ngô Hiểu Nhạc vẫy tờ thông báo trong tay rồi nói với nhân viên bên cạnh: "Tính toán thời gian, ba người cùng chạy thử lại một lần nữa."
Máy móc lại bắt đầu vận hành, sàn nhà màu xanh lục nhạt bằng phẳng trang nghiêm bắt đầu gợn sóng, như thể một dòng thủy triều siêu thực, nhân viên công tác treo mình trên dây cáp, từ cuối hành lang lao tới, những con sóng dữ dội trở thành bậc thang dưới chân cô ấy, cô ấy giẫm lên đầu sóng mà chạy, xông qua sân trong, lao vào hội trường phía sau. Hai nhân viên khác cũng thuận theo đường chạy của họ, phi nước đại mà chạy tới."
Ba người không sai một giây mà cùng nắm chặt tay nhau, hai chân bay lên không trung, theo dây an toàn mà bay lên cao trong hội trường.
Tấm màn màu chàm cũng được kéo lên theo, nâng đỡ những người phụ nữ này xoay vòng.
Đây là một khoảnh khắc như mộng ảo và kịch tính.
Màu xanh klein đậm đặc vừa như biển, lại như bầu trời.
Hồ Già không nói nên lời. Nghiêm Túc đưa tay ra lắc lắc trước mặt cô: "Này, bị choáng ngợp rồi à?"
Hồ Già gật đầu, nửa như đùa nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3556067/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.