Chương trước
Chương sau
Trong căn phòng chứa đồ chật hẹp, kín mít đều là mùi hoa tanh ẩm ướt.

Động tác giao hoan của hai người càng trở nên phóng đãng, Điền Tư vén áo cô lên vai, để lộ thân hình trắng như tuyết, mềm mại của cô.

Hồ Già gần như khỏa thân, cô dùng ngôn ngữ thô tục nhất mắng anh, lại kiều mị cầu hoan với anh, thân thể họ càng quấn càng chặt, Điền Tư ôm cô, vừa xấu hổ vừa kìm nén khẽ nỉ non tên cô, nịnh nọt vuốt ve đầu vú cô, Hồ Già chỉ cần hơi cúi đầu liền thấy đầu vú sưng vểnh của mình như anh đào dại của mùa xuân run rẩy trong lòng bàn tay anh. Cô cũng muốn anh.

Làm rồi lại làm, Hồ Già không nhịn được mà nghiêng đầu hôn Điền Tư.

Trong tiếng hơi thở gấp gáp, tiếng hôn lưỡi róc rách là tình ý kết dính.

Không khí trong phòng chứa đồ càng lúc càng ẩm, Hồ Già bật đèn lên lại càng kích thích hơn.

"A ừm chờ chút, chậm lại, dương vật quá nóng, hu hu lại sắp muốn bắn ra rồi..." Điền Tư giữ chặt đùi Hồ Già, dương vật to dày liên tục ra vào, mỗi lần đều cọ qua âm hạch nhạy cảm của cô, mông Hồ Già đều đã bị đâm đến đỏ cả lên, "Ưm, không được rồi, sắp đến rồi a a a a, sướng chết mất a a a a..."

Bờ mông Hồ Già run rẩy rồi phun ra, hoa huyệt co thắt đến dữ dội, quy đầu nóng bỏng của Điền Tư vừa khít kẹp giữa môi âm hộ cô, bị cô massage đến ngất ngây, tê dại, dịch mật xối qua quy đầu, chảy dọc thân dương vật làm thấm ướt lông mu.

Anh khẽ thở dốc, cúi mi hôn lên cần cổ trắng mịn của Hồ Già.

"Giai Giai, anh cũng rất sướng..."

"Ư nhiều lần quá rồi, không chịu được nữa, lỗ nhỏ sưng lên khó chịu lắm, Điền Tư anh mau bắn đi... a, đúng rồi... mau bắn lên lỗ nhỏ của em, làm em bẩn đi, ưm..."

Hồ Già liên tục đạt cực khoái bốn, năm lần, hồn cũng theo đó mà bay mất, rõ ràng là van xin nhưng lại khiến Điền Tư càng muốn cô hơn.

"Nói yêu anh có được không," Điền Tư nửa cầu xin cô, "Giai Giai, anh muốn em nói yêu anh."

Cô đã lên đỉnh mấy lần, tay đã phải chống lên tủ chứa đồ, không còn sức chạm vào Điền Tư nữa.

"Ngoan nào." Đầu óc Hồ Già cũng choáng váng, cô ôm ôm anh, "Mau bắn đi."

Điền Tư cúi mi rồi ghé sang hôn môi cô.

Cuối cùng anh bắn lên đùi cô.

Điền Tư dùng giấy ướt lau sạch cho cô, Hồ Già vẫn còn run rẩy, bên dưới vẫn không ngừng tiết dịch.

Ánh mắt hai người chạm nhau rồi lại ôm hôn thêm một lúc, cô hung hăng cắn Điền Tư, vừa là để trả thù anh, cũng vừa là để trêu chọc anh.

Cô cắn rách môi anh, hai người đều nếm được vị máu tanh đắng, nhưng Điền Tư vẫn vui sướng, dịu dàng hôn lại người anh yêu. Anh như bác sĩ, nghiêm túc và dịu dàng dùng môi lưỡi mềm mại của mình mân mê Hồ Già, xoa dịu những nếp nhăn trong lòng cô.

"Lại cương rồi à? Không phải vừa mới bắn xong sao?" Hồ Già thở dốc, dùng tay vuốt ve anh.

"Ừm... thích em hôn anh." Tình dục của Điền Tư đặc quánh không tan đi được, anh lại hôn lên khóe miệng cô.

"Bình thường thì nhìn như người mẫu mực, lúc làm tình thì lại như chó đực động dục, anh tự nói xem có thấp hèn không, hả?" Cô dùng tay vỗ vào chỗ nhạy cảm của Điền Tư, trên tay còn dùng chút sức, tiếng vỗ vào da thịt vang to, đổi lại là tiếng rên kìm nén của anh. Điền Tư càng ôm Hồ Già chặt hơn, ngón tay luồn vào eo cô, luyến tiếc vuốt ve làn da mịn màng của cô.

"Nói đi, anh có thấp hèn không?" Hồ Già vừa cười vừa hỏi anh, bàn tay đã sờ xuống dưới, "Hai quả trứng này cũng to, bên trong này giấu bao nhiêu thứ dơ bẩn thế?"

Điền Tư cúi mi khép mắt, anh vẫn hôn cô, vành tai bị cô mắng đến đỏ ửng cả lên, hàng lông mi dài như cánh bướm đập.

"Còn nói không thấp hèn, càng mắng anh lại càng cương, có phải đây là tâm lý biến thái không?" Hồ Già cười trêu chọc anh.

"... Anh chỉ như vậy với em thôi." Anh thì thầm như đang cầu hoan. Hồ Già giễu cợt cười nhạo anh.

Cô hài lòng với lời anh nói, động tác cũng càng lúc càng nhanh hơn, Điền Tư cũng ôm cô chặt hơn.

Hai người thu dọn xong rồi đi ra ngoài.

Điền Tư giúp cô rửa tay, đánh bọt xà phòng rồi rửa sạch ba lần, Hồ Già mới tha cho anh.

"Tối anh đưa em về nhà nhé?" Điền Tư thấp giọng hỏi. Hồ Già lạnh nhạt lắc đầu, "Không cần, em tự về được."

"Được, vậy về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh, trưa mai còn qua học bù không? Em không phải còn mấy bài toán vẫn chưa hiểu sao..."

Hồ Già nhíu mày, tàn nhẫn cắt ngang lời Điền Tư, "Học bù hay không để sau tính, chúng ta cứ ở bên nhau mãi rồi bị người ta nhìn thấy thì sao, cô ruột anh chẳng phải là hiệu phó à? Em muốn gặp anh thì sẽ đến tìm anh, được rồi, không nói nữa, em về đây."

Điền Tư khẽ đáp. Cô lại vừa cười vừa hỏi một câu: "Còn nói gì mà học bù, là anh muốn gặp em phải không?"

Họ đứng cách nhau nửa mét, Điền Tư cúi mắt nhìn cô, trên gương mặt tuấn tú là tình cảm nồng nàn.

"Anh nhớ em lắm." Anh thấp giọng nói, "Khi không ở bên nhau thì nhớ, lúc ở bên nhau rồi vẫn nhớ."

Dưới ánh sáng nhàn nhạt, vẻ mặt của anh vừa cô đơn vừa chân thành, nhưng vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

"Ngoan nào." Hồ Già không nhịn được mà xoa xoa Điền Tư.

Anh cong khóe miệng rồi ôm cô một cái.

Đồng hồ đếm ngược kỳ thi đại học màu màu đỏ tươi mỗi ngày đều nhảy một số.

Trường cấp ba bên cạnh có người nhảy lầu, ảnh thi thể được chuyền đi chuyền lại trong nhóm WeChat, Hồ Già nhìn thấy liền nhíu mày.

Điền Tư xóa ảnh, vuốt ve lưng Hồ Già nhưng lại giống như đang an ủi chính mình hơn, không biết sao nhưng mỗi lần anh nhìn thấy có người tự sát đều cảm thấy như người chết là chính mình. Để tránh có người nhảy lầu nữa, trường cấp ba bên cạnh đã lắp lưới bảo vệ ở mỗi tầng lầu, nhìn từ xa giống như một bộ phim điện ảnh hoang đường.

Sở Giáo dục đã họp mấy lần, Điền Dục Mẫn với tư cách hiệu phó của Quyến Trung cũng đi.

Nói đi nói lại, vẫn là nói phải phòng ngừa bệnh tâm lý cho thanh thiếu niên, nhưng rốt cuộc phải phòng ngừa thế nào thì chẳng ai nói rõ được.

Quyến Trung lại mở thêm một phòng tư vấn tâm lý, Điền Dục Mẫn mời chuyên gia tâm lý, mở một buổi nói chuyện cho toàn thể giáo viên và học sinh. Bên dưới không có học sinh nào chăm chú lắng nghe, tất cả đều nghĩ làm sao để nhanh chóng về lớp, làm xong bài tập mà giáo viên giao. Thịnh Gia Vọng nghe một cách mơ màng, cả người ra mồ hôi, khi gió thổi liền thấy lạnh buốt, cậu hắt hơi một cái.

Trên đường về, cậu gặp Điền Tư, họ cùng nhau đi một đoạn, Thịnh Gia Vọng nhắc đến việc đến phòng tư vấn tâm lý.

"Cái này có tác dụng không?" Thịnh Gia Vọng nheo mắt hỏi anh, "Chẳng lẽ cứ ngồi một lúc là sẽ tốt lên sao?"

Nói xong, Thịnh Gia Vọng lại nhẹ giọng nói, "Lớp tớ có một bạn tâm lý có vấn đề, giờ vừa lên lớp là đã muốn nôn, tay cũng run run."

"Người tư vấn chủ yếu là đưa ra lời khuyên và hướng dẫn, như bạn cùng lớp cậu đã xuất hiện phản ứng cơ thể, tốt nhất là nên đến bệnh viện chính quy uống thuốc điều trị." Điền Tư nói với cậu.

Thịnh Gia Vọng gật đầu rồi lại nghiêng đầu hỏi anh, "Sao cậu biết rõ vậy?"

Điền Tư cười trừ lảng tránh, "Vừa nãy trong buổi nói chuyện có nói mà, cậu không nghiêm túc nghe à?"

Thịnh Gia Vọng bật vài tiếng cười khô khốc. Sau khi chuyển sang lớp song song, cậu vẫn không thích ứng được với không khí học tập với nhịp độ nhanh, mấy người bạn lớp chuyên thi đấu thì đoạt giải, người thì được cử đi học, chỉ có cậu vẫn vùng vẫy trong biển đề, bố thì lạnh nhạt với cậu, không muốn nói chuyện với cậu, Thịnh Gia Vọng lo âu đến mức cả miệng đều thấy tê dại, vừa nhìn thấy bảng trắng và đề thi là choáng váng.

Sắp đến gần tòa nhà dạy học, tay Thịnh Gia Vọng lại run lên. Cậu giấu tay mình vào trong túi áo đồng phục.

Điền Tư nhìn thấy nhưng anh giả vờ không để ý, lặng lẽ chuyển chủ đề với giọng điệu nhẹ nhàng. Cây bạch đàn khẽ rung lên, và rồi họ chìm dưới bóng cây nhạt nhòa.

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.