Hạng Ý thất thần thật lâu.
Miệng vết thương có cảm giác man mát, giữa hơi thở là mùi hương thanh đạm, trên da thịt là xúc cảm mềm mại… Hết thảy đều quen thuộc đến như vậy, quen thuộc giống như đang nằm mơ, khiến cho y không dám nhắm mắt lại. Y ngơ ngác nhìn ánh mắt dịu dàng của Nhan Lập Khả, nhìn động tác cẩn thận từng li của cậu, thời gian xung quanh như dừng lại, trong một thoáng y có cảm giác như mình đang chìm trong ảo ảnh, như được quay về quá khứ, khi người kia còn ở bên cạnh y, mọi thứ đều không có gì thay đổi.
Nhưng ảo cảnh vẫn chỉ là ảo cảnh.
Đợi đến khi y tỉnh táo lại, phát hiện vết thương trên người đã được băng bó kỹ càng, Nhan Lập Khả đang quay lưng sắp xếp lại dụng cụ và lọ thuốc, đậy nắp lọ thuốc xong, cậu nghiêng người cúi đầu nhìn về phía y, cười cười, “Đây này,” lọ thuốc bị nhét vào trong tay, “Cho anh ôm đấy.”
Hạng Ý thoáng chốc ngây người, nhìn thấy Nhan Lập Khả chớp mắt, bộ dáng có chút tinh nghịch, “Ngoan ngoãn nằm yên, đừng lộn xộn, cỏ Linh Âm rất khó điều chế, đừng lãng phí nữa được không?”
Không có lý do, một cơn tức giận đột ngột xông lên.
Người này là Nhan Lập Khả, là Nhan Lập Khả, tại sao lại có dáng vẻ tươi cười này? Tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn y? Tại sao lại dùng cái loại giọng điệu dỗ dành này nói chuyện cùng y? Cậu dựa vào cái gì dám đối xử với y như vậy?!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dao-nhi-tri/2735136/quyen-3-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.