Edit: Alissa
[*] Trong văn hóa Trung Hoa xưa, thành ngữ: "Liễu ám hoa minh" thông thường có ngụ ý muốn nói rằng: Khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy..
- Thế nào, có thu hoạch gì không?
Chờ bọn họ trở lại thành phố Thanh Hải, đại thần Hứa Ninh vội vàng hỏi. Còn chưa ngồi xuống đã hỏi, Chu đội xem thường.
Có lẽ là cảm nhận được khí lạnh do Chu đội phóng thích quá mức mãnh liệt, lần này Hứa đại thần cũng có mắt nhìn rồi.
- Nào, nào, nào, Chu đội, Tiểu Triệu vất vả rồi, uống một ly nước trước.
Trẻ con dễ dạy.
- Lần này chúng tôi đi đến quên quán của Vương Đông, thôn dân nói giống với những gì chúng ta đã điều tra, họ đều nói Vương Đông là người tốt, danh tiếng ở chỗ đó cũng rất tốt.
- Nhưng người bạn lớn lên từ nhỏ của Vương Đông nói Vương Đông kể là ông ta gặp lại một người bạn cùng làm ở công trường trước kia, ông ta còn mời người đó đến làm khách vào dịp Tết, có khả năng người đó đã đến thăm gia đình Vương Đông và thấy ông ta sống tốt như vậy, nên mới sinh ra lòng ghen tị.
- Tôi cảm thấy người này rất khả nghi, hơn nữa giống với mô tả của đại thần.
Trong lòng âm thầm đắc ý.
- Lão Vương, cậu đâu rồi? Tra giám sát có phát hiện ra người nào khả nghi không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boc-ra-lop-suong-mu/266769/chuong-5.html