Tiểu Triệu đi theo Chu đội trở về quê hương của Vương Đông, nó nằm ở thị trấn Thanh Hải.
Mà quê hương của ông ta là một làng chài nhỏ nằm ở vùng sâu vùng xa thuộc thị trấn Thanh Hải, những năm gần đây, làng chài nhỏ này cũng ngày càng phát triển hơn trước, thoát khỏi hình dạng lạc hậu, nghèo đói trước đây.
Khi đến thị trấn Thanh Hải, sở trưởng của thị trấn nồng nhiệt tiếp đón họ. Nhắc đến Vương Đông, lại tỏ ra vô cùng đau lòng, thương tiếc!
- Sau khi Vương Đông phất lên, ông ấy có trở về giúp thị trấn giúp chúng tôi phát triển. Ông ấy xây đường dựng cầu, cũng giúp chúng tôi xây dựng thương hiệu riêng, còn giúp xuất khẩu ra nước ngoài.
- Điều này giúp cho nhiều người không cần phải rời quê hương của họ để ra ngoài làm việc nữa, vì có thể kiếm tiền ngay trước cửa nhà của họ.
- Và ông ta cũng đã trợ cấp cho nhiều trẻ em từ các gia đình nghèo để giúp họ giải quyết một phần khó khăn. Ông trời bất công quá, một người tốt như vậy, tại sao lại bị người ta giết?
Sở trưởng buồn bã nói (trong lòng chua xót)
Sau đó, sở trưởng đưa chúng tôi đến làng chài nhỏ và tìm gặp trưởng thôn của làng chài nhỏ ấy.
Trưởng thôn nhớ lại Vương Đông, trong lòng cũng không vui!
- Cha mẹ của Vương Đông mất từ khi cậu ta còn nhỏ, cậu ra ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, cậu ta đã bỏ học và đi làm thêm bên ngoài khi chưa học xong trung học cơ sở.
- Đứa nhỏ này ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boc-ra-lop-suong-mu/266768/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.