Chương trước
Chương sau
Chương 19: Chó mẹ
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Nếu như không phải vừa mới phá trinh cô thì Lâm Uyên thật sự cảm thấy phải hoài nghi có phải
mình chỉ vừa mới làm cô thôi không, sao em gái học sinh thanh thuần mới lần đầu trải qua chuyện này lại có thể làm ra được loại hành vi còn quyến rũ hơn cả mấy cô ả trong quán rượu như thế được.
Anh day day ấn đường, tay khuấy động côn ŧɦịŧ một chút, không vội cắm ngay vào trong, tay cầm cái dây cáp sạc ở trên đầu giường lên: “Quay đầu sang chỗ khác."
Thân dưới Khương Đường lại bắt đầu ngứa ngáy, cô gái mới vừa được nếm thử ngon ngọt đương nhiên càng muốn nhiều hơn, cô liếm liếm môi, tầm mắt nơi giữa háng của anh thu hồi lại, nghe lời chuyển đầu.
Cô không biết anh muốn làm gì.
Hứng thú bị anh đẩy lên cao.
Có chút sợ hãi, lại có chút mong chờ.
Lâm Uyên cầm sợi cáp sạc quấn một vòng vào cổ tay, sau đó khẽ dùng sợi cáp lướt lên một đường trên hõm lưng trắng nõn của cô, bỗng dưng hai mắt tối sầm lại, ra sức quất vào cặp mông đầy đặn của cô.
"A..."
Khương Đường bị đau kêu một tiếng, nóng rát, cô quay đầu khó hiểu, vì sao lại đánh cô chứ?
"Không phải đã bảo em xoay qua chỗ khác à?” Anh trầm giọng, lại đánh mạnh lên mông cô một cái, nói: “Không nghe lời này."
Cô sợ anh lại đánh tiếp, không dám quay đầu lại nữa.
"Lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ như thế, mông đầy dâʍ ŧɦủy̠ rồi, còn giống như chó mẹ nữa, lấy cái này coi như roi cho em chơi, có sướng hay không?" Anh cuốn dây cáp kia lên, dùng ngón tay tách mở cửa huyệŧ, tìm thấy khối thịt non bên trong, hơi khiêu khích một chút.
Anh vừa đùa nghịch ngực cô vừa dùng dây cáp trên tay dâʍ ɭσạи thân dưới của cô: “Học trưởng chơi em như vậy, em có thấy sướng hay không?"
Sau khi cảm giác đau đớn của lần đầu tiêu tan, toàn bộ chỉ còn dư lại thoải mái, Khương Đường nâng hông lên, có chút hưng phấn: “Thoải mái... Chó mẹ thoải mái..."
Âm đế bị anh dùng dây cáp trằn trọc trêu đùa, kɦoáı ƈảʍ dâng lên ngập đầu, lại thêm những thứ đã tưởng tượng trước đó, cô thật sự cảm thấy thình dâʍ đãиɠ giống y như một con chó mẹ, không có tự tôn, không có tự trọng, tìиɦ ɖu͙ƈ bị người chủ nhân là anh khống chế.
Lâm Uyên nhìn cô chủ động dán về phía mình, hoa huyệt vừa bị làm tới đỏ tươi có một sợi dây đen tuyền len vào trong, dâʍ ŧɦủy̠ trào ra bên ngoài, nhỏ tí tách xuống dưới ga giường, nhìn đến hai mắt của anh đều đỏ.
Anh rút dây cáp ra, nâng một chân của cô lên, đâm thật mạnh vào một cái, không cho cô chút thời gian thích ứng nào lại nhanh chóng rút ra, cứ thế ra ra vào vào đút vào mấy chục lần, đâm tới mức cô không ngừng kêu lên dâʍ đãиɠ: “A… Làm chết em đi… Mạnh quá…A…”
Anh tạm thời phát tiết lửa giận, dừng lại cơ thể, côn ŧɦịŧ còn cắm trong cơ thể cô, bàn tay tóm lấy cằm của cô, ép cho cô phải há mồm ra, nhét cái dây cáp sạc dính đầy dâʍ ɖịƈɦ chảy ra từ huyệt nhỏ bên dưới vào trong miệng của cô.
"Cắn."
Anh đột nhiên phát lực, lại bắt đầu mạnh mẽ đâm vào rút ra, từ phía sau vừa ngắt vừa nhéo ngực của cô: “Chó mẹ phóng đãng tự nếm mùi vị dâʍ ŧɦủy̠ của chính mình đi, có nứиɠ không, một sợi dây cũng có thể chơi em tới thoải mái, đủ hèn hạ chưa?”
"Chó mẹ quá tiện.” Cô bị anh đâm tới trực tiếp khóc ô ô, trong miệng còn cắn sợi dây cáp, vừa dâʍ đãиɠ lại sắc tình: “Nứиɠ quá, dâʍ ŧɦủy̠ khiến em nứиɠ quá… Muốn được ƈôи ŧɦịŧ của anh lấp đầy, ƈôи ŧɦịŧ của anh mới có thể thỏa mãn em."
Cô cúi đầu xuống liền có thể nhìn thấy dáng vẻ mình bị làm, huyệt nhỏ giữa hai chân bị banh ra, một cây côn ŧɦịŧ chằng chịt gân xanh đâm vào bên trong, ƈôи ŧɦịŧ to lớn không ngừng ra vào huyệŧ sưng đỏ, âm mao màu đen ma sát với thịt non bên ngoài hoa huyệt, hai quả trứng lớn cũng theo động tác của anh đánh vào mông cô, tiếng bạch bạch bạch không ngừng vang lên.
Bỗng nhiên, ƈôи ŧɦịŧ to lớn vung một cái, vô tình đâm vào nơi sâu xa trong huyệt thịt, cắm vào huyệt nhỏ của cô khiến toàn bộ các thớ thịt đều co rút nhanh một trận, một cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ không khống chế được dâng lên khiến cho Khương Đường nắm chặt ga trải giường, cô thật sợ mình sẽ tè ra luôn ở đây mất: “Rút ra… Anh mau rút ra…”
Bị anh làm tới tè ra ngoài mặc dù rất thoải mái, nhưng cô muốn bị anh nhìn thấy... Quá mất mặt.
Người đàn ông phía sau khẽ cười, hơi lùi lại về phía sau một chút, lại dùng một lượng sức càng lớn hơn đâm vào bên trong, mỗi một lần đều mạnh mẽ nghiền ép tới vị trí mà anh vừa đâm vào kia, âm thanh bị nhuốm hương tìиɦ ɖu͙ƈ rối rắm khàn khàn: “Sâu như vậy."
"A… Em không chịu nổi..."
Cô ngước cổ lên, cảm nhận được thân dưới thất thủ, bị đâm tới phun ra một dòng nướƈ ŧıểυ.
Khương Đường mềm nhũn nằm ở trên giường, linh hồn nhẹ nhàng phiêu dật, cơ thể lại thoải mái đến không chịu được, giống như thể đã chọc thủng bầu trời, toàn thân như được tắm mình trong nước nóng rải cánh hoa hồng, mỗi một giây thần kinh đều thoải mái tràn trề.
Mấy giây sau, cảm giác không trọng lực biến mất. Cô thở hổn hển, căn bản không dám ngẩng đầu, nơi nằm giữa hai chân còn vô cùng ẩm ướt, còn có rất nhiều nước phun ở trên ga giường, côn ŧɦịŧ và cả phần lông dưới của anh.
“Em không phun nướƈ ŧıểυ, chỉ là cao trào thôi.” Anh xoa lên xương mu của cô, nhẹ nhàng nói, hiếm khi có ý trấn an.
Côn ŧɦịŧ của Lâm Uyên vẫn còn nằm trong cơ thể cô, anh ấn sâu vào trong, chỉ dịu dàng một giây đã khôi phục lại giọng điệu ác liệt bình thường: “Thật sự coi mình là chó mẹ rồi? Chỉ tùy tiện cắm vào liền muốn tiểu ra, hạ tiện như vậy, coi như có là nướƈ ŧıểυ thì em cũng sẽ liếm phải không? Chỗ đó của em sâu như vậy, người bình thường chơi em có thể thoải mái sao?"
Sự phù hợp của linh hồn vừa xuất hiện đã bị đánh bay.
Khương Đường bị ép hầu hạ thân dưới của anh, ảo tưởng ra có một người đàn ông khác cũng cắm vào rút ra trong huyệt nhỏ của cô, càng thêm hưng phấn, cô xoa ngực, âm thanh theo nhịp điệu chấn động của giường vụn vỡ thành mảnh nhỏ.
"A... Chó mẹ cũng bị chơi hỏng..."
*
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.