Chương 12: Quả mọng Nhóm dịch: Chiêu Anh Các Khương Đường đang viết nốt từ đơn tiếng Anh cuối cùng lên trên bài thi của mình, lúc này cách thời gian kết thúc giờ thi còn tận hai mươi phút, cô đặt bút xuống, nhoài người lên trên bàn phía trước. Từ sau hôm cô gặp anh trong ngõ hẻm đến bây giờ đã qua nửa tháng, dưới sự "Giám thị" của Trần Duẫn, cô đến cả khu dạy học của lớp 11 cũng không có cách nào tiến vào, căn bản không thể nào nhìn thấy Lâm Uyên. Mà anh là người đi đến đâu cũng như toàn thân phát sáng, lại không hiểu sao bốc hơi khỏi thế gian, tựa như chưa từng có người tên Lâm Uyên xuất hiện ở sân trường. Khương Đường suy nghĩ mãi cũng không thể hiểu được thái độ của anh vào lần cuối bọn họ gặp nhau là sao. Hung ác điên cuồng như vậy. Thiếu niên trước đây cô lén lút yêu thầm được mỹ hóa quá độ sau khi thật sự tới gần lại ác liệt đến không chịu nổi. Cô quy quy củ củ lớn tới tuổi này rồi, đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với loại nam sinh xấu xa trắng trợn như anh, kỳ thật cô rất sợ, nhưng càng như thế thì mỗi một giây hai người tiếp xúc lại càng tràn ngập cảm giác không đoán trước được, cô cũng không nhịn được bị anh hấp dẫn. Thích, không những không giảm bớt mà trái lại còn tăng thêm. Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, giáo viên trông thi gọi mọi người lên nộp bài, tiếng giấy trắng ào ào truyền khắp toàn bộ phòng học, thứ sáu kết thúc. Khương Đường vẫn như thường lệ đi cùng Trần Duẫn về nhà, trong nhà không có ai. Trần Duẫn quen cửa quen nẻo kéo Khương Đường đi vào phòng, để cặp sách xuống ngồi ở trên ghế sô pha, lẩm bẩm muốn cô nhanh thay váy sáng ngày mai tới lễ trao giải. Khương Đường nghe lời đi vào phòng cất quần áo, tháo chiếc váy màu đen đã bị cô treo lên trên nhiều ngày xuống. Ánh mắt Trần Duẫn lóe lên vẻ kinh diễm, lấy điện thoại di động ra chụp lại một tấm: "Mắt nhìn của dì được quá đi mất! Tớ còn nghĩ cậu mặc váy đen có khi nào sẽ bị già hay không, bây giờ nhìn mới thấy rất sang nha!” Khương Đường bị cô ấy thổi phồng đến mức mặt hơi đỏ lên, chần chờ nhấc lên làn váy: "Chỗ eo này có phải là hơi chặt quá hay không..." “Như thế mới đẹp chứ!” Trần Duẫn cười tủm tỉm: “Cậu có muốn gửi một bức ảnh qua cho dì xem hay không? Nhất định là dì sẽ rất vui vẻ." Vậy sao. Khương Đường chớp chớp mắt, không cảm thấy đồng ý. Buổi tối, cô nằm ở trên giường, nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động, rối rắm một lát mới làm ổ trong chăn đăng ảnh lên danh sách bạn bè. Như vậy, hẳn là mẹ cũng sẽ thấy nhỉ? Tay Khương Đường nắm điện thoại di động, ngủ thϊếp đi trong sự chờ đợi Khương Mộng Hi bình luận hoặc like một cái. ... Sáng sớm hôm sau, tại phòng hoà nhạc trong trung tâm thành phố. Khương Đường đã ở trong phòng nghỉ chờ từ sớm, bộ phận chịu trách nhiệm tổ chức vô cùng ưu đãi với các cô, mỗi một người đoạt giải đều có một phòng nghỉ ngơi độc lập, không quấy rầy lẫn nhau, cũng đã giảm bớt phân đoạn cho cô vì lo lắng mà phải trò chuyện với người khác. Cô đã thay váy xong, đang ngồi ở trước gương vẽ lông mày. Bên ngoài chợt có âm thanh ồn ào náo nhiệt, nữ sinh bên cạnh gọi tới rất nhiều bạn bè thân thích, phô trương cứ như là tụ tập ăn tết vậy. Khương Đường nghe thấy cô gái đó nhận được từng câu dặn dò, có chút thất vọng. Quan hệ với người thân trong nhà của cô rất yếu, Khương Mộng Hi vẫn luôn cực lực che giấu quan hệ của hai người, ngoại trừ ông ngoại bà ngoại ra thì cô cũng không có anh trai em gái gần gũi thân thiết gì đó. "Lâm Uyên, rốt cuộc anh cũng tới rồi!” Chợt nghe đến cái tên này, tay Khương Đường run một cái, bút vẽ lông mày rơi xuống đất. Cô khắc chế không được đứng dậy, mở cửa ra. “Anh thấy em mặc váy này có đẹp không?” Nữ sinh nhấc lên làn váy đi về phía thiếu niên vừa mới tới. "Ừm.” Anh chỉ đáp một tiếng, tầm mắt đảo quanh một vòng, sau khi nghe thấy tiếng vang liền dừng lại trên người Khương Đường, lông mày khẽ nhướng: “Đẹp.” Thiếu nữ trước mắt hiếm khi thả mái tóc dài xuống, tóc đen hai bên khiến khuôn mặt của cô càng thêm yêu kiều xinh đẹp, sau khi được dặm phấn trang điểm, đôi mắt như nai con vẫn như cũ ôn hòa không có chút lực công kích, môi cô được tô son đỏ tươi, nhìn y như một viên trái cây mọng nước chắc nịch. “Em còn mũ nữa, chờ chút em đội lên cho anh xem!” “Được.” Anh không ngừng lại, lập tức đi tới chỗ cô, áo gió bên ngoài màu khói xám được đặt sẵn vừa vặn với cơ thể, vạt áo khẽ lay theo bước chân anh, vừa cao lãnh lại cấm dục. Nữ sinh kia vẫn đang ở bên cạnh tìm kiếm đồ, Lâm Uyên lại giơ tay lên đặt trên eo Khương Đường, chiếc váy bó sát phác hoạ ra cơ thể cô gái nhỏ, vòng eo nhỏ có thể nắm giữ trong lòng bàn tay, có cảm giác như thể không đỡ nổi một đòn. Khương Đường bị ánh mắt sáng quắc của anh nhìn đến độ hơi kinh ngạc, cô chần chờ nói: "Anh..." "Tìm được rồi!" Giày cao gót của cô gái bên cạnh nhẹ nhàng xoay chuyển. Lâm Uyên im lặng nhìn Khương Đường, tay vẫn không có chút ý tứ muốn buông ra. Ám muội như vậy, bất kỳ người nào nhìn thấy cũng khó tránh khỏi mơ tưởng viển vông. Tim Khương Đường đập nhanh tới không kiềm được, trước khi cô gái kia đi ra phá vỡ không khí đã trở tay kéo anh vào trong phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại. “Ơ, người đâu rồi? Lâm Uyên?" Chàng trai đang bị người tìm kiếm lại cười nhẹ một cái, thuận tay khóa trái cửa lại. ... Lúc Khương Đường bị Lâm Uyên ôm đặt lên trên ghế sa lon còn có chút mơ hồ, cô cũng không nghĩ ra được vì sao mỗi lần bọn họ gặp gỡ đều không thoát khỏi mấy cảnh tình sắc như thế này, lúc bàn tay lạnh lẽo của Lâm Uyên lần vào tìm kiếm nơi giữa hai chân cô, cô gái lúc này mới phản ứng được, giãy dụa nói: “Không được, lát nữa em còn phải… Lên sân khấu." Lâm Uyên đè lên vai cô, mùi hương thơm ngát của cô gái trẻ quanh quẩn quanh chóp mũi anh: “Cho nên, nếu em không muốn mất mặt thì tự mình ngoan ngoãn cởi váy ra đi.” Anh ta cũng không có ý định từ bỏ bánh ngọt sắp tới tay. Khương Đường chậm rãi nhìn chằm chằm anh, cuối cùng một chút lý trí còn chiếm cứ trong đầu cô. "Không phải nói muốn cùng với tôi ở bên nhau sao?" Vừa nói anh vừa hôn lên đôi môi của cô, hơi thở có hương bạc hà yếu ớt xen lẫn mùi thuốc lá khiến tầng phòng bị cuối cùng trong nội tâm của cô sụp đổ. Khương Đường hơi nâng thân lên, bàn tay mò tới sau váy, tìm thấy khóa zip, một đường kéo xuống, chiếc váy ren trễ vai cứ như vị người xé ra, lộ ra thịt quả trắng mịn bên trong. Lâm Uyên lùi ra dựa lưng vào ghế sô pha, nghiêm chỉnh ngồi nhìn cô cởi váy ra đặt qua một bên, bầu ngực to lớn theo động tác của cô rung động nhấp nhô, chân dài duỗi một cái, qυầи ɭóŧ cũng bị cởi ra, huyệŧ trắng mịn không có một cọng lông mao, hai chân cô khẽ mở ra, lỗ nhỏ hồng nhạt theo động tác của cô lộ ra một khe nhỏ. Huyệt nhỏ cực kỳ mê người. Chỉ nhìn thôi cũng khiến hầu kết Lâm Uyên không nhịn được trượt lên trượt xuống, anh dán người lên, chê cô chậm chạp, tay giúp cô kéo áσ ɭóŧ xuống, vùi đầu gặm cắn, khiêu khích hai hạt đậu nho nhỏ đến càng thêm hồng nộn. "Ừm...Anh chậm một chút..." Khương Đường ôm cổ anh, cơ thể bị cơn kɦoáı ƈảʍ do anh liếʍ ɭáρ khẽ run rẩy, vừa đau lại xót, ánh mắt cô ửng đỏ, nghĩ đến người lúc này đang không ngừng thưởng thức ngực của mình là Lâm Uyên, cả người cô đều nóng ran, đôi chân càng mở ra lớn hơn, vòng chân lên cuốn lấy eo của anh, bên dưới dính sát vào ƈôи ŧɦịŧ của anh, hơi cử động ma sát hai cánh hoa hồng với đũng quần của anh. “A~.” Cảm giác thoải mái lại xuất hiện. Anh trái lại còn liếm cắn mạnh hơn, tay cũng ra sức nhào nặn, hai bầu ngực như muốn trào ra từ các khe hở ngón tay anh. Cơ thể cô gái trẻ vô cùng mẫn cảm, chỉ chốc lát sau trong huyệt nhỏ đã bắt đầu tiết ra dâʍ ŧɦủy̠, cơn trống vắng và khát vọng được lấp đầy khiến cô không ngừng vặn vẹo eo: “… Em muốn.” Lâm Uyên buông đôi thỏ trắng kia ra, tay mò xuống sờ soạng một cái, giơ lên bàn tay đã dính chất lỏng của mình lên biểu diễn cho cô nhìn: "Vừa rồi không phải còn muốn ngạo mạn với tôi sao, hửm?” Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mọi giác quan của cô, lúc này cô mẫn cảm hơn so với bất cứ lúc nào, Khương Đường lè lưỡi, ngoan ngoãn liếm dâʍ ŧɦủy̠ trong tay anh: “Em khó chịu quá…” “Đệch.” Lâm Uyên bị cô vô ý thức khiêu khích vào điểm yếu cả da đầu tê dại, máu thịt toàn thân đều dồn xuống phía dưới, hận không thể lập tức đâm vào trong lỗ nhỏ kia, đâm chết cô nàng dâʍ đãиɠ lẳиɠ ɭơ này. Anh cởϊ qυầи xuống, côn ŧɦịŧ bên dưới vểnh cao cắm vào giữa hai cánh hoa huyệŧ, dù chưa thật sự tiến vào nhưng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nơi biên giới cũng khiến cho bàn tay xoa nắn bầu ngực của anh vô ý thức gia tăng cường độ. Khương Đường há mồm, khẽ nhàng thở hổn hển, khuôn mặt kiều mị đến không nhịn được, hạ thân tiết ra dâʍ ŧɦủy̠ bị côn ŧɦịŧ ma sát bắn tung toé ở trên ghế sa lon. Cô nỉ non một tiếng, đôi chân giống như yêu tinh càng kẹp chặt hơn, để cho ƈôи ŧɦịŧ thô to không ngừng lên lên xuống xuống giữa hai chân cô, côn ŧɦịŧ đụng vào viên trân châu nhỏ trên mép huyệŧ, giao hợp với ƈôи ŧɦịŧ, sảng khoái đến mức Khương Đường phải cắn môi rêи ɾỉ. Anh lại cọ xát ác liệt hơn mấy lần: "Đồ lẳиɠ ɭơ này nữa, em có sướng hay không?" "... Sướng." Toàn thân cô đều đỏ bừng. "Mấy ngày nay em có tự an ủi mình hay không?" Lâm Uyên tách mở mông cô, để cho côn ŧɦịŧ càng bị kẹp chặt hơn, lớp lông ma sát vào nơi mềm mại nhất của cô gái, như muốn phá vỡ tất cả đút vào bên trong. "Có... Nghĩ đến anh... Ưm a..." “Nghĩ tới tôi làm gì?” "..." Khương Đường bị anh cọ đến tâm trí bay loạn, đôi mắt long lanh động lòng người. Không đợi được câu trả lời chắc chắn của cô, Lâm Uyên nhíu mày, thả chậm động tác, qυყ đầυ cũng rời khỏi hạt ngọc cần gấp được âu yếm của cô, chỉ tùy ý vẽ thành vòng tròn xung quanh. "Ngoan, trả lời tôi." "... Nghĩ tới, anh liếm em, huyệŧ liền ướt.” Lúc này cô đã mềm như cây bông, dán sát vào thân dưới của anh, mồ hôi của người đàn ông căng thẳng rơi xuống, nhỏ ở trên xương quai xanh của cô: "Còn muốn anh làm em…Á…” Hơi thở cực nóng của Lâm Uyên phun vào bên tai cô, tay xoa nắn eo cô, thân dưới mãnh liệt va chạm, ma sát đến độ làn da giữa hai chân cô đều đỏ, âm thanh đè nén khàn khàn: “Muốn đàn ông tới như vậy?” "Không có.” Khương Đường vươn đầu lên liếm hầu kết của anh, lấy lòng nói: "Chỉ muốn anh thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]