Lúc Trương Cẩn đi đến hậu viện, Tần Châu Ngọc đang ngồi trong phòng tức giận, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, miệng tuôn lời mắng chửi.
“Người nọ là ai thế?” Trương Cẩn ghé đầu cẩn trọng hỏi.
Tần Châu Ngọc liếc mắt nhìn hắn, lòng đầy căm phẫn một năm một mười kể lại sự tình ngày ấy cho hắn.
Trương Cẩn nghe xong, vỗ mạnh xuống bàn, tức sùi bọt mép nói: “Đây quả thực là khinh người quá đáng, loại người cặn bã này vậy mà cũng có thể thi đậu cống sĩ, khoa cử chọn người rõ ràng chẳng có gì đặc biệt!”
Nói xong, phát giác Đông Sinh mắt lạnh đang nhìn hắn, vội vàng ngượng ngùng đổi giọng: “Ý của ta là, loại người như hắn nhất định là đầu cơ trục lợi, có lẽ là mua giám khảo không chừng.” Nói xong, lại như tên trộm ghé qua, nói với Đông Sinh, “Ta cũng không thể im ỉm chịu thiệt thòi không đáng này được, đi, huynh đệ, ta mang ngươi đi đòi lại công đạo.”
Tần Châu Ngọc nghe xong, lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, “Ồ? Muốn đi đánh nhau sao? Ta cũng đi. Ta rất lợi hại đấy.”
Trương Cẩn hạ giọng cười gượng hai tiếng, vỗ ngực nói: “Chuyện của nam nhân, nữ nhân nhà ngươi xen vào làm gì? Đợi ở đây, chờ chúng ta chiến thắng trở về là được rồi.”
Tần Châu Ngọc xùy một tiếng, hoài nghi mà đánh giá hắn và Đông Sinh: “Hai người các ngươi chính là loại nam nhân chói gà không chặt, có thể đánh thắng được đám bên ngoài kia tận năm sáu người không?”
Đông Sinh cũng hiểu được Trương Cẩn chỉ là hồ nháo, huống chi, chàng cũng cảm thấy so đo với loại lưu manh này, cũng không phải việc sáng suốt gì. Nào biết, Trương Cẩn lại khoát khoát tay, mở miệng: “Bạo lực là cấp thấp rồi, để đối phó với loại người này, đương nhiên không thể dùng bạo lực. Dù sao thì cô cũng ở chỗ này đợi đi, để ta cùng Thư Sinh xuất mã là được rồi.”
Nói xong, lôi kéo Đông Sinh đi ra ngoài.
Đông Sinh bán tín bán nghi theo sát hắn, lại phát giác hắn mang chàng đi vào phòng bếp.
Sư phụ đầu bếp đã xào xong một món ăn, chuẩn bị để tiểu nhị mang đi. Trương Cẩn lại giơ tay chặn lại, nói: “Đồ ăn xào xong cứ để ở chỗ này trước đã, rồi bê ra sau.”
Tiểu nhị lúng ta lúng ta đáp, không rõ ràng tình hình đứng chờ bên cạnh.
Đông Sinh cũng không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, nghi hoặc mở miệng hỏi hắn: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Trương Cẩn bưng khay đồ ăn lên, cười hắc hắc, lộ ra hàm răng trắng hếu: “Loại người này rơi vào tay ta, đương nhiên không thể để hắn được lợi rồi.”
Nói xong, dùng sức hít một hơn, sau đó cúi đầu, phi phi hai tiếng, nhổ hai ngụm nước miếng to vào khay.
Sư phụ đầu bếp choáng váng, tiểu nhị choáng váng, Đông Sinh lại càng choáng váng.
Trương Cẩn không quan tâm, đắc ý lắc lắc đĩa, không nhanh không chậm mà nói với Đông Sinh: “Ngươi nhìn ngốc gì thế? Nước miếng của ta không đủ, ngươi mau hỗ trợ đi.”
Đông Sinh nhíu mày, cổ họng không tự chủ được dâng lên cơn buồn nôn, quay người muốn phi ra ngoài, xem thường nói: “Ngươi quả thực quá ngây thơ.”
Lại bị Trương Cẩn phía sau nắm chặt bả vai: “Ta đây chính là thay ngươi xả hận. Đối phó với loại người vô lại này, tốt nhất là phải càng vô lại hơn. Ngươi có thể đừng ở chỗ này giả bộ thanh cao không, chính vì thế mới bị loại người này khi dễ đấy.”
Đông Sinh quả thực không chịu được hắn, im lặng mà lắc đầu muốn rời đi.
Trương Cẩn đành phải khoát khoát tay: “Được rồi được rồi, loại sự tình bỉ ổi này cứ giao cho ta là được rồi. Nhưng mà ngươi cũng đừng có đi, phải xem đám người kia ăn nước miếng của bổn công tử thế nào chứ.”
Đông Sinh đành phải quay đầu, tiếp tục xem hắn nhổ từng miếng từng miếng nước bọt vào những đĩa thức ăn xào ngon lành. Về sau, đại khái là miệng đã khô rồi, hắn dứt khoát kéo tiểu nhị một bên trợn mắt há hốc mồm qua: “Đậu Tử, đến hỗ trợ mau.”
Đậu Tử vẻ mặt cầu xin: “Lão bản, loại chuyện hại người này, ta vẫn không nên làm nha.”
Trương Cẩn nghiêm mặt, ngôn từ chính nghĩa nói: “Những kẻ bên ngoài kia đều là đồ hỗn đản, ta làm như vậy, chính là thay trời hành đạo.”
Tuy loại hành động này có thấp kém một chút, nhưng tiểu nhị Đậu Tử hiển nhiên là người dễ bị lừa gạt, hai mắt sáng ngời: “Thật ạ?”
Vì vậy, hai người vui vui vẻ vẻ vùi đầu vào sự nghiệp nước miếng. Duy lưu lại sư phụ đầu bếp khóc không ra nước mắt mà tiếp tục vung xẻng xào rau, cùng với Đông Sinh im lặng đến sắp ngã ra đất.
Hết thảy xong xuôi, Trương Cẩn vỗ vỗ tay, để tiểu nhị mang đồ ra ngoài, chính mình thì ra hiệu cho Đông Sinh cùng hắn đi xem trò hay.
Đông Sinh thật sự không coi trọng loại sự tình này. Nhưng thịnh tình không thể chối từ, đành đi theo hắn ra ngoài.
Không ngờ, vừa mới đi theo Đậu Tử lên tới lầu hai, Trương Cẩn lảo đảo một cái như sắp ngã.
Chỉ thấy, xa xa chỗ kia, Lý Nguyên đang lôi kéo một công tử cẩm y trẻ tuổi nói chuyện, vẻ mặt tràn đầy ý tứ nịnh nọt.
Đông Sinh không rõ Trương Cẩn vì sao lại trở nên khẩn trương xoắn xuýt, miệng còn lẩm bẩm sao đó.
Sự tình Trương Cẩn lo lắng nhất, cuối cùng vẫn xảy ra. Công tử kia, thì ra là Tần Tứ công tử, lại đi theo ngồi xuống bàn của bọn Lý Nguyên. Lúc này, Đậu Tử cũng hét lớn thức ăn đã chuẩn bị xong.
Trương Cẩn xoa trán, buồn bã buông tiếng thở dài.
Đông Sinh hiển nhiên là cũng thấy cảnh tượng này, nhỏ giọng nói với hắn: “Ngươi đây là ngộ thương đấy!”
Trương Cẩn lệ tuôn: “Tổn thương không nổi đâu lão đại à. Người nọ chính là Tứ công tử phủ Tần Hầu, nếu ngày nào đó hắn biết được đã ăn phải nước miếng của ta, cái cổ này của ta ra ngoài đi chơi không giữ nổi rồi. Ngươi mau mau nghĩ biện pháp, để hắn rời đi đi, đừng để hắn động đũa.”
Đông Sinh nghe xong cũng sửng sốt, chàng hiển nhiên là cũng biết đến Tần Hầu phủ, việc này tuy nhỏ, nhưng náo đến người phủ Tần Hầu thì liền không phải việc nhỏ rồi. Nói chính xác là đầu Trương Cẩn sẽ khó giữ đi.
Mắt thấy vị Tần Tứ công tử kia đã cầm chiếc đũa lên, gắp món ăn, chuẩn bị đưa vào miệng. Đông Sinh thở sâu, cũng không quan tâm gì, vội bước nhanh đến, đụng mạnh vào bàn.
Tần Tứ công tử tay cầm đũa không vững, thức ăn liền rơi xuống quần áo. Hắn mặc một bộ quần áo sáng màu, chút đồ ăn này dính lên, hiển nhiên là lộ rõ.
Hắn khẽ chau mày, ngẩng đầu nhìn kẻ gây họa.
Đông Sinh vội ôm quyền nói xin lỗi: “Thực xin lỗi, công tử, tại hạ vừa mới đi gấp quá, thực sự là bất cẩn.”
Tần Tứ công tử còn chưa mở miệng, tên Lý Nguyên kia chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng lớn tiếng nói: “Họ Tống kia, ngươi không mở to mắt ra nhìn sao? Ngươi có biết ngươi vừa đụng vào ai không?”
Tần Tứ công tử lông mày nhíu càng sau, lắc tay với Lý Nguyên: “Chuyện nhỏ thôi, ta cũng thấy vị công tử này không cố ý đâu.”
“Ai nha, Thư Ngốc, sao ngươi lại không cẩn thận vậy?” Trương Cẩn thấy tình hình, vội đi lên, “Còn không mau dẫn Tần công tử ra giếng sau hậu viện tẩy sạch đi.”
Tần công tử nhìn vạt áo của mình, trên đấy đã một mảng dầu, quả thực bất nhã, liền để đũa xuống, đứng dậy nói với người trên bàn: “Lý công tử, các người cứ chậm rãi ăn đi, Tần mỗ cáo từ trước.”
Lý công tử cùng vị Tần Tứ công từ đã từng gặp qua một lần, nghe người khác nói vị công tử của Hầu phủ này, tính tình rộng tãi, không phải dạng thế tử cao cao tại thượng, ngược lại thích kết giao với hiệp khách trong giang hồ, đối với rễ cỏ như hắn, thực sự là một cơ hội tốt. Mắt thấy có thể đến gần với vị Hầu phủ công tử này, lại bị Đông Sinh phá, tức giận cầm đũa, hăng hăng gắp thức ăn vào miệng.
Trương Cẩn thấy bọn họ ăn dữ dội vậy, xoay lưng về phía bọn họ, tặc cười mờ ám đến nỗi bả vai run lên vui vẻ.
“Tần công tử, vừa nãy thực sự không cố ý.” Đông Sinh dẫn Tần Tứ công tử ra giếng nước hậu viện, múc một thùng nước lên, đặt ở trước mặt hắn.
Tần Tứ công tử lắc đầu, biểu thị không ngại, một bên ngồi xổm xuống lau sạch quần áo, một bên thờ ơ đánh giá người trẻ tuổi trước mắt.
Thầm nghĩ, người này quen với lão bản quán rượu, chắc hẳn cũng biết rõ thân phận của hắn, nhưng lại không có biểu hiện nịnh nọt hay sợ hãi, chỉ lễ phép khiêm tốn chu toàn mà thôi. Hơn nữa nhìn một thân áo vải của chàng, chắc hẳn cũng chỉ là thảo dân bình thường, lại hiếm có được loại khí chất thong dong đạm bạc, tướng do tâm sinh, hắn nhìn người từ trước đến nay đều không sai, cảm thấy có ấn tượng tốt. Lại thấy chàng giơ tay nhấc chân đều có khí phách thư sinh, liền thuận miệng hỏi: “Công tử trông rất lạ mắt, có phải là cử nhân từ tỉnh ngoài tới tham dự khoa khảo không?”
Đông Sinh gật đầu: “Đúng vậy.”
Tần Tứ công tử lau sạch quần áo, vẩy vẩy tay: “Hôm nay vừa yết bảng thi Hội. Công tử có thi đậu không?”
Đông Sinh cười nhạt: “Coi như may mắn, đã qua.”
Tần Tứ công tử tiếp tục nói: “Công tử tuấn tú lịch sự vậy, triều đình chính là cần những nhân tài như công tử đấy, hi vọng công tử lần tới Thi Đình cũng thuận lợi.” Nói xong, lại ôm quyền hướng chàng nói, “Tại hạ là Tần Quý Hoàn.”
Đông Sinh được người lạ tán dương, lại còn là nhân vật lớn như vậy, trong lòng có chút vui mừng, cũng ôm quyền nói: “Tại hạ là Tống Đông Sinh.”
Hai người vừa mới giới thiệu xong, ở phòng của Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc lại bỗng nhiên phát ra một hồi tiếng vang, Đông Sinh hoảng sợ, có chút bất đắc dĩ mà nói với Tần Quý Hoàn: “Là nương tử của tại hạ.”
Tần Quý Hoàn cười đến phát sáng: “Tống huynh đi thi còn mang theo thê tử, thật sự hiếm thấy đấy.”
Đông Sinh vừa cáo biệt cùng hắn, vừa thản nhiên nói: “Chúng ta vừa mới tân hôn, vào kinh đi thi lại mất gần nửa năm, sẽ có chút không chịu được đấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]