Đông Sinh vội vã đẩy cửa vào, liền thấy Tần Châu Ngọc đang ngồi dưới đất, sờ sờ đầu, vẻ mặt thống khổ, chàng vội tiến lên, ngồi xổm xuống hỏi: “Làm sao thế?”
Tần Châu Ngọc nhíu mày ôm đầu, giọng ồm ồm nói: “Thiếp vừa nghe thấy chàng nói chuyện với ai đó, muốn ra nhìn xem, cũng chẳng biết sao bỗng nhiên đầu lại đau vô cùng, chân đột nhiên mềm nhũn ngã xuống đất.”
Đông Sinh kiểm tra khắp người nàng một phen, lo lắng hỏi: “Ngã ở đâu? Đầu còn đau không?”
Tần Châu Ngọc lắc đầu: “Không ngã nặng đâu đâu, chỉ là đầu vẫn còn có chút đau.”
Đông Sinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã nhăn thành một đoàn, ôm nàng nằm lên giường, ôn nhu nói: “Nàng ngủ một chút đi, nếu còn không đỡ thì chúng ta đi đại phu xem sao.”
Tần Châu Ngọc gật đầu, lại giữ chặt tay áo chàng: “Vừa nãy chàng nói chuyện cùng ai thế, chẳng hiểu sao thiếp lại thấy giọng nói kia rất quen.”
Đông Sinh sửng sốt, bất quá tim đập loạn cũng chỉ một thoáng thôi, liền thuận miệng nói: “Là Tần Tứ công tử của Hầu phủ, Tần Quý Hoàn, nàng không phải đã từng bảo thấy hắn quen mắt sao? Người này thoạt nhìn rất tốt, có lẽ vẫn còn ở bên ngoài đấy, nàng có muốn ra xem nhìn kỹ mặt không?
“Tần Quý Hoàn.” Tần Châu Ngọc thì thào lẩm nhẩm trong miệng, trong đầu bỗng nhiên lại ong ong một mảnh hỗn loạn, vội vàng ôm đầu, dùng sức đập vài cái, “Đau…Đau đầu quá.”
“Tiểu Ngọc, nàng sao vậy?” Đông Sinh thấy bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-y-thien-kim/2033776/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.