“Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, cô mau dậy đi!”
Trong lúc vẫn còn đang mơ mơ màng màng, Tần Châu Ngọc nghe thấy Trương Cẩn ở bên ngoài đập cửa hô to gọi nhỏ, vẫn chưa hết buồn ngủ, nàng chỉ muốn chui vào chăn, tránh xa cái tiếng ồn đáng ghét kia, tiếp tục làm bạn với Chu công.
Chỉ là lúc chui vào chăn, nàng mới phát hiện thiếu cái gì đó, đưa tay sờ sờ, hóa ra là không biết Đông Sinh đã rời giường từ lúc nào, nàng có chút hậm hực thở dài.
Trương Cẩn thì vẫn còn ồn ào bên ngoài, Tần Châu Ngọc xoa xoa lỗ tai, rốt cuộc cũng nặng nề rời gường, hướng bên ngoài quát lên: “Vừa mới sáng sớm, ngươi gào cái quỷ gì thế hả?”
“Ôi chao! Sáng sớm cái gì cơ chứ, mặt trời cũng mọc đến mông rồi kia kìa, đám người Thư Sinh cưỡi ngựa diễu phố cũng sắp đi qua cửa rồi đấy. Cô còn không chịu dậy hả?” Trương Cẩn kỳ quái mà hỏi vặn lại.
Tần Châu Ngọc lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày tốp ba trạng nguyên, bảng nhãn với thám hoa mới của khoa khảo năm nay sẽ cưỡi ngựa diễu phố. Ngày hôm qua nàng còn thề son sắt đáp ứng Đông Sinh nhất định sẽ đứng ở hàng phía trước nhìn chàng. Ấy thế mà ngủ một giấc nàng lại quên mất.
Cơ mà đều tại Thư Ngốc, tối hôm qua dày vò nàng lâu như vậy, giờ mí mắt nàng vẫn còn muốn đánh nhau đây này. Nghĩ đến kiều diễm trong đêm, Tần Châu Ngọc không khỏi đỏ mặt. Vội vàng vỗ đầu lảo đảo từ trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-y-thien-kim/2033773/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.