Qua hết tiệc mừng thọ của mẹ Đông Sinh, chàng lại quay trở về Huyện phủ làm việc, mang theo cả Tần Châu Ngọc.
Tin tức ở địa phương nhỏ, từ trước đến nay đều là dạng một truyền mười, mười truyền một trăm. Tống Tiên sinh cưới được thiên kim Hầu phủ ở kinh thành, mà vị thiên kim Hầu phủ này lại chính là cô nương Tiểu Ngọc xấu tính kia.
Người dân ở thành nhỏ không giống với thôn dân chất phác, phần lớn đều là dạng con buôn. Đại khái đã biết được danh tiếng của Hầu phủ, những thương nhân ngày trước lừa bịp hãm hại Tần Châu Ngọc, bây giờ liền đến nhà xin lỗi, còn mang theo rất nhiều đồ biếu.
Tần Châu Ngọc rất hưởng thụ việc lấy lòng này, tất cả quà tặng, nàng đều không khách khí mà nhận lấy hết, nhưng sau đó vẫn tiếp tục cho người ta ánh mắt khinh thường.
Khoảng thời gian hai người rời đi, nói ngắn cũng không ngắn, mà dài cũng không dài, nhưng Tần Châu Ngọc trăm nghìn lần cũng không nghĩ tới, Thẩm Xuân Hoa mà nàng ghét lúc trước, một năm này đã gả cho một ông chủ tiệm vải nhỏ. Mà kinh khủng nhất là, nàng ta đã vác một bụng lớn, hiển nhiên là đã mang thai lâu rồi.
Chuyện này thật sự khiến nàng tức chết mà. Đầu óc xoay một cái, liền chạy đến chỗ Hứa lão đầu, cưỡng ép muốn học việc. Miệng thì nói là muốn hành y tái thế, nhưng trên thực tế là muốn tìm cách xem làm thế nào mới có thể nhanh có em bé.
Trương Cẩn từ kinh thành về thăm người thân, chuyển lời của Tần Quý Hoàn đến Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc.
Tần Châu Ngọc dù vô tâm vô phế, nhưng vẫn rất nhớ cha huynh. Bàn bạc cùng Đông Sinh một chút, hai người liền quyết định xách bao lớn bao nhỏ về chúc thọ Hầu gia.
Chỉ là, buổi sáng hôm lên đường, Tần Châu Ngọc bỗng nhiên che miệng không ngừng nôn mửa.
Đông Sinh thuận miệng hỏi nàng: “Nàng có ăn gì lung tung không thế?”
Nàng nghĩ nghĩ: “Hình như hôm qua ăn hơi nhiều khoai nướng.”
Đông Sinh cũng không để ý, chuẩn bị điểm tâm xong, hai người định ăn no bụng để lên đường.
Không ngờ, Tần Châu Ngọc vừa cắn một miếng bánh bao thịt, liền nôn đến lợi hại, sắc mặt trắng bệch.
“Thư Ngốc, thiếp khó chịu quá.” Nàng nôn xong, liền bắt lấy tay Đông Sinh, bộ dạng đáng thương.
Đông Sinh nhíu mày, sờ trán nàng, bỗng ánh mắt lóe lên, đỡ nàng ngồi xuống: “Để ta đi gọi Hứa lang trung.”
Hứa lão đầu bị Đông Sinh kéo đến nhà, Tần Châu Ngọc lại bắt đầu nôn một trận. Thật vất vả mới bình thường lại để cho Hứa lão đầu bắt mạch cho nàng.
“Thế nào?” Hứa lão đầu vừa đặt ngón tay lên cổ tay Tần Châu Ngọc, Đông Sinh liền khẩn trương hỏi.
Hứa lão đầu liếc mắt nhìn hắn: “Gấp cái gì mà gấp?”
Sau một lúc lâu, Đông Sinh không nhịn được mà hỏi: “Thế nào?”
Hứa lão đầu ung dung thu tay lại, im lặng, chỉ chậm rãi thu thập dụng cụ, thẳng cho đến khi Đông Sinh lại chuẩn bị mở miệng lần nữa, ông bỗng nhiên mở miệng ngăn chàng: “Không sao, vợ ngươi có tin vui.”
Hả?
Đông Sinh ngây người, Tần Châu Ngọc vốn đang khó chịu trong người, trong nháy mắt cũng ngẩn ra.
Hứa lão đầu liếc mắt nhìn hai người, xùy một tiếng: “Ngốc nghếch, chút nữa nhớ đi đến chỗ ta lấy mấy thang thuốc dưỡng thai đấy.”
Đợi Hứa lão đầu rời đi, Đông Sinh bỗng nhiên phản ứng lại, ôm lấy đầu Tần Châu Ngọc: “Tiểu Ngọc, chúng ta có con rồi!”
Tần Châu Ngọc một mực mong đợi có em bé, tim vẫn còn đang đập loạn nhịp, chưa kịp phản ứng lại, đến khi bị Đông Sinh ôm lấy, mới hô to một tiếng, hung hăng cắn lên ngực Đông Sinh: “Thư Ngốc, là thật hả? Chúng ta thật sự có con rồi?”
Đông Sinh gật đầu, cúi người xuống, ôm lấy khuôn mặt nàng, trong mắt đã có chút hơi nước: “Là thật, Hứa lang trung vừa mới nói nàng có tin vui, ban nãy nàng nôn, là do đang có em bé, biết không?”
Tần Châu Ngọc nhất thời kích động, nói năng có chút lộn xộn: “Thật sao…nôn…em bé…”
Nói nói, rồi lại cười cười, dựa vào vai Đông Sinh: “Thiếp nói rồi mà, chúng ta rất nhanh sẽ có cục cưng.”
Bởi vì chuyện này, mà chuyện trở về kinh thành liền bị gác lại.
Tần Châu Ngọc hổ thẹn với phụ thân, liền để Đông Sinh viết một phong thư dài nhờ Trương Cẩn mang đến Hầu phủ.
Một tháng sau, Tần Hầu lão gia đại thọ. Lão Hầu gia trông mong đã lâu, cuối cùng lại chẳng gặp được con gái nhỏ, chỉ chờ được một phong thư dài Trương Cẩn mang tới.
Đại ca Tần gia không thấy người về, nhận được phong thư tức giận đến nỗi suýt xé nát. Cũng may có lão Hầu gia nhớ con gái đến nóng lòng, ngăn hắn lại, thất vọng mở phong thư ra, đọc từ đầu đến cuối.
Tần Bá Tùng thấy vẻ mặt phụ thân biến hóa, nhịn không được hỏi: “Cha, rốt cuộc nha đầu Tiểu Ngọc chết tiệt kia nói cái gì? Vì sao mà đại thọ của cha cũng không thèm trở về?”
Lão Hầu gia xoa xoa khóe mắt ướt: “Tiểu Ngọc…Tiểu Ngọc có tin vui rồi.”
“Cái gì?”
“Ta đã trở thành ông ngoại rồi, ngươi cũng trở thành cữu cữu rồi.”
“Gì chứ, nha đầu chết tiệt này…” Tần Bá Tùng hùng hùng hổ hổ, “Cũng không biết ở cái chỗ thâm sơn cùng cốc kia, sinh dưỡng hài tử có phải chịu khổ không đây.”
Hầu gia nghe xong càng kích động: “Ngươi mau gọi người chuẩn bị thêm đồ bổ, còn có quần áo trẻ con, cho người đem đến cho bọn nó đi. Ta bộ xương già này không đi được, huynh đệ các ngươi có ai rảnh thì đến thăm con bé một chút. Con bé một thân một mình ở nơi đó, ta không yên lòng được.”
“Rõ rồi ạ, con sẽ sắp xếp chuyện này.” Tần Bá Tùng vội vàng trấn an phụ thân, “Cha, ngài cũng đừng kích động, an tâm đón đại thọ đi ạ, con xem tên Tống tiểu tử kia, cũng coi như có thể nương tựa. Tiểu Ngọc đi theo hắn, sẽ không chịu khổ gì đâu.”
Một tháng sau, có một chiếc xe ngựa to dừng ở trước cửa nhà Đông Sinh, Tần Châu Ngọc đi ra xem xét, liền nhận ra là xe nhà mình. Nhìn hạ nhân hùng hùng hổ hổ khiêng từng rương từng rương đồ vật, nàng vui mừng hết sức.
Vì biểu đạt tôn trọng phụ thân, nên lúc gia đinh chuẩn bị lên đường trở về, nàng cố ý dặn dò, để bọn hắn chuyển lời đến Hầu gia, hài tử của nàng chờ ông ngoại đặt tên cho đấy.
Sau ba tháng, Tần Châu Ngọc không còn phản ứng nôn ọe nữa, lại trở về bộ dạng sinh long hoạt hổ, nâng bụng cao nhảy nhót bốn phía, có lần suýt chút nữa ngã nhào, dọa Đông Sinh một trận hú vía.
Đông Sinh đành phải đón mẹ vào thành, để bà chăm sóc cho vợ mình.
Tần Châu Ngọc đối với lời nói của mẹ Đông Sinh, vẫn nghe theo bảy đến tám phần.
Qua Tết, Tần Bá Tùng mang theo hai đứa con trai, ngàn dặm xa xôi đến thăm Tần Châu Ngọc. Nhìn thấy tiểu muội nhà mình, một thân áo vải, vác một bụng lớn, nước mắt thiếu chút nữa lăn ra. Bất quá, nhìn đến sắc mặt hồng hào, thần sắc vui sướng, rõ ràng là mình đã quá lo lắng.
“Tiểu cô cô, bên trong bụng của cô cô là đệ đệ hay muội muội thế ạ?” Hai tiểu chắt tử vừa nhìn thấy Tần Châu Ngọc, liền tò mò chạy tới hỏi.
“Không biết nữa.” Tần Châu Ngọc nhìn đại ca của mình, ít nhiều có chút chột dạ, lúng ta lúng túng tiến lên nghênh đón hắn, “Đại ca, xa như vậy mã huynh vẫn tới đây sao?”
“Biết xa mà còn gả tới?” Tần Bá Tùng tức giận nói.
Đông Sinh từ phía sau đi lên, khách khí nói: “Đại ca, mọi người đi đường vất vả rồi.”
Tần Bá Tùng khoát khoát tay: “Thôi, Tiểu Ngọc cũng có thể chạy xa đến thế, đại nam nhân chúng ta có đáng gì.”
Lúc ăn cơm, Tần Bá Tùng vẫn không nhịn được mà hỏi Đông Sinh: “Thật sự không có ý định đến kinh thành? Ta biết ngươi có tài, ở cái phủ huyện nhỏ này, quả thực là chôn vùi tài năng của ngươi. Huống hồ chúng ta cũng thuận tiện chăm sóc các ngươi.”
Đông Sinh từ chối cho ý kiến, cười cười: “Nói sau đi, kinh thành tuy tốt, nhưng lại không hợp với ta. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là ở Tiểu Ngọc, chờ sinh hài tử xong, nếu như nàng hi vọng ta đi kinh thành, thì một nhà chúng ta liền đi.”
“Cũng tốt.”
Suy nghĩ của Tần Châu Ngọc ư, thật ra là: tùy tiện đi, chàng muốn đi nơi nào, ta cùng chàng liền đến nơi đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]