Đảo mắt đã đến mùa gió lạnh ở thủ đô, Trương Thanh Vân đã tiến kinh được một năm, ngoài vài tháng học tập ở trường đảng thì thời gian còn lại hầu như là rác rưởi. Tổ chức giống như cho hắn một thời gian nghỉ dài hạn, trong cục các bộ lão thành lại không được phân công làm việc, cả ngày không phải làm gì. Cứ như vậy mà một cán bộ vĩ đại tốt nghiệp suất sắc khóa tiến tu dành cấp thành phố cứ để không mà chẳng được dùng. Những ngày này đối với Trương Thanh Vân đúng là rất dày vò, rất buồn chán. Một cán bộ có tâm, có khát vọng, có sự cầu tiến của tuổi trẻ thì sợ nhất chính là cô độc trong tịch mịch, trải qua thời gian dài ướp lạnh thì hắn cảm thấy cuộc sống bây giờ và trước kia là hai loại trạng thái khác nhau. Trước kia hắn ở Giang Nam căn bản mỗi ngày đều bận rộn, trên tay nắm quyền lớn, đi ra ngoài tiền hô hậu ủng, phô trương kinh người. Đi đến chỗ nào thì người ta cũng phải tươi cười, nhà nào cũng cung kính, người đến thăm hỏi lũ lượt không ngừng, đôi khi chẳng có một phút đồng hồ để nghỉ ngơi. Lúc đó mỗi ngày thư ký muốn sắp xếp chương trình cũng phải vắt óc cân não, cũng vì vậy mà Ân Bằng Phi xuống tuyến dưới cũng rất oai phong, có hương vị một người đắc đạo gà chó lên trời. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân quá rảnh rỗi ở cục cán bộ lão thành, chưa nói đến vấn đề cổng đơn vị và khoảng sân vắng như chùa bà đanh, hơn nữa cơ cấu phụ thuộc trực tiếp vào trung ương cũng không giống như bên dưới, tất cả lãnh đạo quốc gia đều không coi vào đâu, dùng xe cũng phải rất cẩn thận. Trương Thanh Vân dứt khoát tự mình lái xe, cũng không cần tìm thư ký, tất cả đều mình làm vì mình. Vì vậy hắn cảm thấy mình giống như chuột bạch. Mỗi ngày ngủ đến hơn chín giờ sáng, sáng thức dậy đi làm, tối về nhà với vợ, cuối tháng cầm lương, dựa theo quy định của tổ chức mà nghỉ ngơi, cuộc sống đơn giản và đơn thuần. Đôi khi cũng có điện thoại đến từ Giang Nam, mở đầu còn có khá nhiều, sau đó chỉ còn lại vài người. Ngay như những khu thường trú ở thủ đô của thành phố Vũ Lăng và Thanh Giang, lúc đầu hai bên còn chú ý liên lạc với Trương Thanh Vân, nói vài lời khách khí, sau này cũng tuyệt tích. Mà trước kia có rất nhiều người quan tâm đến Trương Thanh Vân, nhưng sau này cũng dần mất đi lực chú ý. Thủ đô là một địa phương quá lớn, mỗi ngày đều có rất nhiều kẻ nổi trội, không có ai có thời gian đi quan tâm đến một cán bộ ở chức phó trong cục cán bộ lão thành. Trước kia người ta chú ý Trương Thanh Vân vì nguyên nhân Triệu tướng quân, bây giờ ông cụ đã cưỡi hạc về tây thiên, đừng nói là Trương Thanh Vân, dù là Triệu gia thì độ nặng cũng giảm vài phần. Cứ như vậy mà Trương Thanh Vân chính thức trở thành cán bộ bị "biên giới hóa". Mà khoảng thời gian này thu hoạch lớn nhất của Trương Thanh Vân chính là vấn đề cuộc sống gia đình, ông cụ qua đời ảnh hưởng rất lớn đến Triệu Giai Ngọc, nửa năm qua Trương Thanh Vân hầu như suốt ngày làm bạn với vợ, sớm tối ở chung, tâm tình của Triệu Giai Ngọc cũng khá hơn. Trương Thanh Vân, con gái Mạn Mạn và ông bà Trương Đức Giang, đây rõ ràng là năm người quan trọng của Triệu Giai Ngọc. Mà Trương Thanh Vân quan tâm chăm sóc và yêu thương làm Triệu Giai Ngọc càng cảm thấy tình thâm, gia đình ấm áp đã trở thành một vũ khí sắc bén đánh tan những đau khổ trong lòng nàng. Đời người quan trọng nhất là lần đầu tiên thăng trầm, bây giờ Triệu Giai Ngọc lại càng trưởng thành hơn, tất nhiên tình cảm giữa nàng và Trương Thanh Vân lại càng triệt để thăng hoa. Hơn nữa vào lúc này con gái Mạn Mạn cũng đã hơn hai tuổi, đã chính thức trở thành một công chúa nhỏ đáng yêu. Niềm vui lớn nhất của cả nhà chính là nàng, mà Trương Thanh Vân qua nửa năm cẩn thận xem xét thì cuối cùng cũng cho con một cái tên cực kỳ khoa học, là Trương Du Mạn. Du ẩn giấu sự biến đổi, ý nghĩa biến hóa, Mạn là xinh đẹp, nhu mì, điều này tỏ vẻ con gái sẽ phát triển ngày càng khỏe mạnh, người cũng ngày càng xinh đẹp, mỹ diệu, dịu dàng. Nguồn tại http://Truyện FULL Ngoài những vấn đề trên thì một năm qua Trương Thanh Vân cũng không ngừng học tập, thỉnh thoảng cũng đến trường đảng trung ương để nghe thuyết giảng. Vì trước đó Trương Thanh Vân đã từng có kinh nghiệm tiếp xúc với giáo sư Chu Hiển Thành nổi danh trường đảng, vì vậy hắn rất quý trọng quan hệ, cố gắng duy trì những quan hệ tốt, ngày lễ tết đều gọi điện chúc mừng các giáo sư hoặc đến thăm hỏi, lễ nghĩa chưa từng dứt đoạn. Vài tháng này đối với Trương Thanh Vân cũng là giai đoạn lắng đọng, coi như đây là lần đầu tiên cẩm nhận nhân tình ấm lạnh. Trước mắt Trương Thanh Vân bị xử lý lạnh nhạt, những tin đồn ở bên ngoài bây giờ nói vị trí của hắn là đáng xấu hổ, là một người ngoài. Hắn lộ ra quá nhiều mũi nhọn ở Triệu gia, bị người ta đố kỵ và xa lánh. Mà Triệu gia cũng không có quá nhiều căn cơ, trên đường chính trị Trương Thanh Vân gặp phải một cục diện vô cùng xấu hổ, cơ bản khó thể điều tiết. Những tin đồn này khá xôn xao, hơn nữa nghe qua cũng rất có đạo lý, điều này cũng làm cho đám người trước kia Trương Thanh Vân từng tiếp xúc phải thay đổi kế hoạch. Bọn họ bắt đầu làm lạnh nhạt mối quan hệ với Trương Thanh Vân, dù không phải áp dụng phương pháp đứng nhìn từ xa nhưng ý tứ lạnh nhạt là rõ ràng. Những tin đồn kia có lực sát thương rất lớn, hơn nữa địa phương nào cũng chú ý đến Trương Thanh Vân, địa phương truyền bá nhiều tin tức bất lợi và nhanh chóng nhất chính là Giang Nam, tin tức Trương Thanh Vân thất thế khi về thủ đô đã lan ra khắp Giang Nam. Người Giang Nam không biết được bao nhiêu tình huống ở thủ đô, nhưng tin đồn vô tận và nghe có vẻ rất đúng. Mà một năm qua Trương Thanh Vân bị vứt bỏ ở cục cán bộ lão thành là sự thật, tất cả mọi người đều thừa nhận thông tin này. Giang Nam xem như là đại bản doanh của Trương Thanh Vân, tất nhiên hàng loạt tin đồn cũng sinh ra kết quả trực tiếp, đó chính là những điện thoại cả các đồng sự cũ với Trương Thanh Vân ngày càng giảm bớt. Ngoài vài người tri kỷ thì những kẻ ngày thường hay xum xoe nịnh nọt đã chạy sạch, lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân ở Giang Nam hầu như biến mất, đồng thời cũng làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi vì thùng nước nhuộm trong quan trường thủ đô. Bí thư Trương trước kia có cảnh tượng ở Giang Nam, nhưng sau khi tiến vê thủ đô lại có kết quả như vậy, đúng là cá cách thủy. Trương Thanh Vân cũng cảm thấy những tin đồn kia khá đúng, nhưng hắn cũng không cho rằng mình bị tổ chức vứt đi không sử dụng. Và đây cũng là nguyên nhân, khi làm cán bộ đến mức như hắn thì những vấn đề về chính trị sẽ được quan tâm rất sâu. Trước kia Trương Thanh Vân có chút mất trật tự trong phương hướng chính trị, hắn ở Giang Nam thì không biết cho rõ, nhưng khi về thủ đô thì đã phát hiện ra. Hắn còn nhớ rõ lần tiếp xúc ngày đó với Tứ thúc trên xe, Triệu Mai Nam không nói lời nào, bây giờ xem ra nguyên nhân cũng vì không hiểu rõ con đường chính trị của Trương Thanh Vân, vì vậy mà Triệu Mai Nam thấy thân phận của lão sẽ không tốt khi nhắc đến điều kiện. Nhưng mất hướng trong chính trị cũng không có nghĩa là Trương Thanh Vân chẳng đứng thành hàng, thực tế thì Trương Thanh Vân đã sớm ý thức được vấn đề này, hơn nữa trước đó còn đứng sau lưng người không có quy tắc rõ ràng như Chiêm Giang Huy ở Giang Nam. Chiêm Giang Huy chính là một cây cổ thụ, tuy Trương Thanh Vân thấy không rõ lắm nhưng hắn không dao động phương hướng của mình. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân cũng không liên lạc với Chiêm Giang Huy, hiện nay quá mẫn cảm, bên ngoài đang đồn mình rơi vào vị trí đáng xấu hổ. Vì vậy hắn quyết định tương kế tựu kế, dứt khoát dùng bất biến ứng vạn biến, rốt cuộc để xem sự việc còn tiếp diễn trong bao lâu. Đây xem như là đánh bạc lần thứ nhất, một lần đánh cuộc với chính trị, thứ hắn đang bỏ ra chính là thời gian, nhưng lại có vẻ rất phong phú, hắn có thể tìm được những đoàn thể chung chí hướng. Trương Thanh Vân biết rất rõ phương pháp diễn dịch sự tài hoa của mình, mọi người đều biết hắn là cán bộ năng lực mạnh, tri thức uyên bác, là cán bộ có tinh thần và trẻ tuổi. Trương Thanh Vân tin rằng sau thời gian đáng xấu hổ này mà sử dụng thì lãnh đạo mình đi theo mới đáng là lãnh đạo. Nếu không, cũng vì nguyên nhân này mà suy tính địa vị chính trị, cuối cùng sẽ làm người ta thất vọng. Nói thật ra những năm gần đây Trương Thanh Vân quá quen thuộc với những tình cảnh lục đục với nhau, Trương Thanh Vân cũng không phải thuận buồm xuôi gió trong đấu tranh chính trị, hơn nữa hắn còn cảm thấy rất chán ghét. Đây xem như là một kinh nghiêm thu hoạch lớn nhất trong giai đoạn chìm nổi này. Không được đảm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy Thanh Giang là một sự tiếc nuối khắc cốt ghi tâm của Trương Thanh Vân, hơn nữa trước đó sự tiếc nuối này rất nặng. Quan trọng là vì nguyên nhân trong lòng hắn có kế hoạch phát triển Thanh Giang, hơn nữa hắn còn có lòng tin, có năng lực để thực hiện kế hoạch này, nhưng tổ chức không cho hắn cơ hội. Cảm giác thất lạc như vậy khó dùng lời nói để miêu tả, đặc biệt là sau khi tiến vào thủ đô và vấp phải thời gian dông dài chán nản. Điều này làm cho sự tiếc nuối của Trương Thanh Vân ngày càng mãnh liệt, mất đi những kế hoạch lo cho nhân dân, tạo phúc cho một địa phương. Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu mình được đảm nhiệm chức vị bí thư thị ủy Thanh Giang, dù cả đời không được đề bạt lên trên thì tâm tình sẽ tốt hơn lúc này rất nhiều lần. Trương Thanh Vân xem xét lại những năm chìm nổi trong quan trường, hắn tự tạo ra cho mình một phân tích rất bén nhọn, cụ thể là: "Quá một lòng cầu tiến, ít khi nghĩ lại, nhiều khi bỏ gốc lấy ngọn, thiếu những việc làm đến nơi đến chốn, nhiều lúc vướng mắc vì lợi ích, hợp tác nhiều nhưng thắng lợi rất thiếu!" Những lời này có thể bới ra tất cả đất cát trên người Trương Thanh Vân, sau khi moi móc những khuyết điểm thì hắn lại thấy mình có một gia đình thuận hòa hạnh phúc, cả đời này không cần quan tâm đến kế sinh nhai. Dù bây giờ hắn rời khỏi chính đàn thì cuộc đời cũng có rất nhiều màu sắc. Nếu đã như vậy thì hắn còn cầu cái gì? Cầu được tranh đấu, tìm thú vui trong đấu đá sao? Trương Thanh Vân thấy những ý nghĩ này quá hẹp, không được quý trọng. Hắn đã mất đi chức vụ bí thư thị ủy Thanh Giang, vì vậy bây giờ hắn rất quý trọng hiện tại, quý trọng tất cả những gì thuộc về mình, càng thêm quý trọng tương lai. Hắn đã đi trên con đường ở độ tuổi ba mươi, hắn đã qua ba mươi, nhưng những cảm ngộ này đến quá trễ, tuy trễ cũng đủ làm hắn đứng lên. Từ này thì biểu tượng thanh niên ngông cuồng, nghé con không sợ cọp, dám liều mạng dám đánh mạnh, dũng cảm tiến lên...Tất cả chỉ còn lại là biểu tượng thanh xuân. Trương Thanh Vân có được trong đầu rất nhiều ký ức, đồng thời cũng có hàng loạt tiếc nuối. Vào thời khó khăn nhớ về lúc huy hoàng, chỉ thấy tiếc nuối và thêm quý trọng hiện tại. Đạo lý này không phức tạp nhưng tiếp nhận đúng là quá cay đắng. Hai chữ "quý trọng" làm cho một cán bộ trẻ tuổi ngông cuồng trở thành một người đàn ông kinh nghiệm và trưởng thành. Trương Thanh Vân bây giờ sinh ra cảm ngộ trong tịch mịch, vì cảm ngộ mà trưởng thành, vì trưởng thành mà biết điều tiết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]