Sau khi hoàn tất tang lễ cho Triệu tướng quân, dựa theo di chúc thì tro cốt sẽ được táng trên Bát Bảo sơn. Anh em Triệu Duyên An đưa tro cốt của ông cụ lên núi để cử hành một hoạt động kỷ niệm long trọng trong gia đình. Hoạt động lần này tất cả con cháu Triệu gia và những người phối ngẫu đều phải tham gia, thanh thế rất to lớn. Khi hoạt động bắt đầu thì Triệu Duyên An là người trưởng giả đức cao vọng trọng nhất Triệu gia bắt đầu tuyên bố di chúc của Triệu tướng quân. Điều thứ nhất trong di chúc của Triệu tướng quân chính là sau khi qua đời thì để lại một vật phẩm cho cháu gái Triệu Giai Ngọc và cháu rể Trương Thanh Vân xử lý. Đồng thời còn có một tư liệu có trợ giúp cho quốc gia, tài liệu này không ràng buộc phải hiến cho quốc gia, còn vật phẩm thì do vợ chồng Trương Thanh Vân tự do xử lý. Tin tức này vừa được tuyên bố thì lập tức sinh ra ồn ào, tất cả mọi người đều biết đây là di chúc của ông nội, nhưng chắc chắn anh em Triệu Duyên An, Triệu Tiến đều đã thừa nhận, nếu không thì tin tức này sẽ chẳng được công bố trực tiếp. Vì vậy mọi người chợt sinh ra cảm giác đố kỵ với Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc, nhưng đồng thời cũng cực kỳ hâm mộ. Hai người là một đôi kim đồng ngọc nữ, tuổi còn rất trẻ, lại được gia tộc coi trọng như vậy, vì vậy có mấy ai bì được? Đặc biệt là Trương Thanh Vân, rất nhiều người biết rõ điều Trương Thanh Vân tiến về thủ đô là ý kiến của phó thủ tướng Liên, nhưng đặt ở cục cán bộ lão thành được bao ngày? Đối phương từ phía dưới tiến lên và được đặt vào cục cán bộ lão thành hưởng chế độ đãi ngộc cấp trưởng phòng, bây giờ ông nội đã qua đời, như vậy thì còn gì là ý nghĩa, rõ ràng sẽ có cơ hội trao quyền cho cấp dưới. Cấp trưởng phòng trên trung ương mà xuống địa phương rèn luyện thì sẽ ngồi lên cấp trưởng và có thêm hai phần lý lịch, đến lúc đó sẽ dễ dàng thăng chức, nếu muốn đi tiếp ở thủ đô cũng là đường rộng thênh thang, tất cả mọi người đều nhìn thấy đường rộng thênh thang. Kế thừa di vật của Triệu tướng quân nhìn qua thì có vẻ là chuyện nhỏ, thật ra bên trong rất ẩn giấu, ít nhất cũng nói lên vấn đề hai vợ chồng Trương Thanh Vân là người thân cận nhất với Triệu tướng quân. Thế hệ ông cụ làm cách mạng cả đời, có công khai quốc, như vậy nhân mạch trải rộng khắp đất nước sẽ như thế nào? Tuy ông cụ đã qua đời nhưng những người trước đó cùng cộng sự và công tác với ông còn lại bao nhiêu? Sau này những người kia cũng chỉ biết để ý đến Triệu Giai Ngọc và Trương Thanh Vân, vì vậy có thể nói những gì hai vợ chồng Trương Thanh Vân thu hoạch được là rất đáng giá. Trương Thanh Vân đối mặt với những thứ như vậy cũng rất bất ngờ, hắn nghĩ rằng khi ông cụ qua đời thì chắc chắn quan hệ giữa mình và Triệu gia sẽ cực kỳ lạnh nhạt, nhưng bây giờ xem ra tình hình không phải là như vậy. Những người chú trong Triệu gia cũng không nói rõ ràng hướng đi chính trị của mình, cũng không có hành động lôi kéo, tất cả biểu hiện giống như vì nguyên nhân người thân, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy mất tự nhiên. Sau khi hội nghị kỷ niệm chấm dứt thì Triệu Mai Nam cho thư ký đến gọi Trương Thanh Vân, vì vậy Trương Thanh Vân vội vàng sắp xếp Triệu Giai Ngọc đến nhà Triệu Truyền nghỉ ngơi trước, chính mình thì đi theo thư ký đến gặp Triệu Mai Nam. Có thể nhìn thấy Triệu Mai Nam bề bộn rất nhiều việc, hắn gặp Trương Thanh Vân trên xe, tuy không gian xe Mercesder Benz khá rộng nhưng nếu so sánh với một căn phòng thì rõ ràng là quá chật. Trương Thanh Vân ngồi quá gần Triệu Mai Nam, điều này làm hắn cảm thấy khó thích ứng. - Tôi thấy cảm xúc của Triệu Giai Ngọc là không tốt, khoảng thời gian này cậu phải chú ý nhiều hơn. Triệu Mai Nam nói, hắn vừa nói vừa bảo lái xe khởi động, xem chậm rãi lăn bánh. - Vâng, cháu sẽ chú ý, một khoảng thời gian sau sẽ tốt hơn! Trương Thanh Vân khẽ nói, hắn liếc ra ngoài cửa sổ, xe đã bắt đầu lao đi vun vút, hắn không biết xe sẽ chạy về phương nào. Một lúc lâu sau Triệu Mai Nam cũng không lên tiếng, bầu không khí trong xe yên tĩnh đến cực điểm. Xe cách âm rất tốt, âm thanh bên ngoài không vọng vào, vì vậy không gian có vẻ buồn bực. - Học tập ở trường đảng là cơ hội rất tốt, những ngày vừa qua cậu cũng bỏ mất vài chương trình học rồi phải không? Trở về nhất định phải bổ sung, phải giải thích rõ ràng nguyên nhân xin nghỉ với giáo viên, phải biết nắm chắc cơ hội học tập. Triệu Mai Nam nói, lần này lão di chuyển chủ đề sang trường đảng. Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, hắn nói đến nguyên nhân mình xin nghỉ, trưởng phòng bộ tiến tu tự mình phê chuẩn ngày nghỉ, còn nói rắng ngày mai mình sẽ tiến vào giai đoạn học tập, nhất định phải thuận lợi tốt nghiệp. Lúc Trương Thanh Vân nói chuyện thì Triệu Mai Nam cũng hơi giật mình dùng ánh mắt đánh giá, giống như muốn nhìn thấu Trương Thanh Vân. Vì tỏ vẻ tôn trọng mà Trương Thanh Vân không muốn đối mặt với Triệu Mai Nam, cố gắng làm cho biểu hiện của mình lạnh nhạt hơn một chút. Hai người nói đến vấn đề này mà bầu không khí lại càng trầm giống như không có điểm nào bấu víu để tiếp tục bắt chuyện. Ý nghĩ trong đầu Trương Thanh Vân chợt xoay chuyển, hắn đột nhiên mở miệng nói: - Tứ thúc, chú có gì dặn dò với di vật của ông cụ không? - Tôi sao? Cơ thịt trên mặt Triệu Mai Nam chợt trở nên co rút, lão nói: - Điều này...Không, cậu và Triệu Giai Ngọc hoàn toàn có thể tự mình châm chước xử lý. Trương Thanh Vân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Mai Nam, hắn thấy rõ trong lòng đối phương có lời nói ẩn giấu nhưng vì thân phận mà không dám nói ra. Lão đã không nói thì Trương Thanh Vân cũng khó đoán ra được tâm tư, vì vậy cảm thấy câu hỏi vừa rồi có chút tổn hại. Đúng lúc này Trương Thanh Vân đột nhiên khẽ động, hắn nhớ có một lần cùng đàm đạo với ông cụ đến lúc cao trào, ông cụ nói đến chuyện một thanh gươm. Đại khái là năm xưa ông cụ nhặt được một thanh gươm của viên tướng chỉ huy quân Nhật, ông nộp lên cho thủ trưởng, sau đó thủ trưởng lại tặng ngược cho ông. Sau này ông cụ cũng không đưa lễ vật ngay cho Trương Thanh Vân, hơn nữa Triệu Mai Nam đã nhiều lần mở miệng nhưng lần nào cũng bị ông cụ từ chối. Lý do mà ông cụ nói ra rất đơn giản: "Một thanh gươm Nhật không đáng là gì, dù là của thiên hoàng Nhật bản cũng không gì hơn. Nhưng cây đao này thủ trưởng đã tặng cho tôi, bây giờ thủ trưởng không còn, tôi không thể đơn giản tặng lại cho anh." Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì có chút trầm ngâm, hắn mở miệng nói: - Tứ thúc, cháu nghe nói ông cụ có một thanh gươm, nghe nói chú cũng rất thích thanh gươm này. Cháu và Triệu Giai Ngọc đều không hiểu về thứ này, nếu không thì ngày nào đó cháu sẽ tặng lại cho chú, nếu không thì di vật của ông cụ cũng chẳng được người tài giỏi sử dụng. Vẻ mặt Triệu Mai Nam chợt biến đổi, lão há miệng không lên tiếng. Trương Thanh Vân cảm giác được hô hấp của đối phương trở nên dồn dập nhưng cũng dần bình tĩnh trở lại. Cuối cùng lão nói: - Cậu có tâm thì cứ đưa đến, tôi đúng là rất thích thanh gươm đó, trước kia cha rất tiếc của, vì vậy tôi cũng không đành lòng lấy về. Triệu Mai Nam cố gắng làm cho giọng điệu của mình được bình thản, nhưng dù sao cũng có cảm xúc, những hơi thở gấp khó thể dấu được. Trong số bốn anh em Triệu gia thì Triệu Mai Nam là người không vào quân, cả đời hắn chỉ là cán bộ bình thường. Sau khi có thành tựu thì Triệu Mai Nam vẫn cố gắng đền bù khuyết điểm của mình, lúc đó lão nhìn trúng thanh gươm trong phòng ngủ của ông cụ. Nhưng ông cụ rất quật cường, nói đây là biểu tượng quân công, không được cho tặng, trừ khi Triệu Mai Nam lập được quân công mới được ông cụ tặng lại. Triệu Mai Nam làm gì có cơ hội mà lập quân công? Cho nên trước nay đây vẫn là việc làm lão tiếc nuối. Bây giờ ông cụ đã qua đời, Trương Thanh Vân lại mượn hoa hiến phật, muốn chuyển giao thanh gươm cho lão. Triệu Mai Nam cảm thấy có chút cảm khái và khẳng định. Xe tiếp tục phóng đi, Triệu Mai Nam và Trương Thanh Vân tiếp tục rơi vào tình cảnh trầm mặc. Trương Thanh Vân nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, hắn có thể lờ mờ thấy được phương hướng, rõ ràng là đi về phía sân bay. Lúc này Trương Thanh Vân mới chợt hiểu ra Triệu Mai Nam vừa được bổ nhiệm làm bí thư thị ủy một thành phố trực thuộc trung ương ở phía nam, bây giờ đang đi đường nhận chức, chẳng lẽ sẽ xuống phía nam? Trương Thanh Vân đột nhiên liếc mắt nhìn Triệu Mai Nam, ánh mắt kinh nghiệm tang thương, ngoài tinh thần có chút tiều tụy thì không thấy có dấu hiệu già lão. Là ủy viên cục chính trị trung ương, điều này xem như là lãnh đạo sắp tiến đến bước cuối cùng trong nước, chỉ cần tiến thêm một bước thì sẽ tiến vào danh sách lãnh đạo tối cao. Nhưng Triệu Mai Nam có thể tiến thêm một bước nữa sao? Trương Thanh Vân cũng không thể nhìn rõ, biết đâu tương lai sẽ được điều đến công tác ở trung ương, nhưng muốn vào thường ủy cục chính trị trung ương thì vị trí không còn đủ. Nhưng dù là như vậy thì Triệu Mai Nam bây giờ vẫn là núi cao đứng chắn trước mặt Trương Thanh Vân, hắn có thể ngồi cùng xe với lãnh đạo quốc gia, nếu như đây không phải là người thân thì sợ rằng cả đời này đừng hòng nghĩ đến. Xe tiến vào đường dành cho khách quý trong sân bay, lúc này Triệu Mai Nam sẽ vào đăng ký, nhân viên đi theo có rất nhiều. Sau khi xe dừng lại, không đợi Trương Thanh Vân kịp xuống xe mở cửa thì người khác đã mở ra. Trương Thanh Vân chuẩn bị bước xuống thì Triệu Mai Nam đã khoát tay nói: - Cậu cứ ngồi lại trên xe, bên ngoài không thuận tiện. Trương Thanh Vân đứng dậy rồi lại ngồi xuống, Triệu Mai Nam quay đầu nhìn Trương Thanh Vân hình như có gì đó muốn nói, nhưng sau khi khựng lại một lúc lâu cũng không nói lời nào, lão cứ vậy mà xuống xe rồi rời khỏi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn Triệu Mai Nam muốn tìm Trương Thanh Vân nói chuyện nhưng thực chất không có gì để nói, từ đầu đến cuối hai người chỉ nói về ba vấn đề, sau đó luôn trầm mặc. Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng Triệu Mai Nam có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cũng không biết vì sao lão không mở lời. Dựa theo ý nghĩ của Trương Thanh Vân thì Triệu Mai Nam chắc chắn sẽ nâng lên chuyện Triệu gia, sẽ lôi kéo Trương Thanh Vân hướng về phía Triệu gia. Tất nhiên hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý và nghĩ đến vài đối sách, nhưng không ngờ tất cả chẳng có tác dụng. Khi từ sân bay quay về thì Trương Thanh Vân cũng vài lần muốn nói với lái xe, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Hắn cảm thấy những vị lãnh đạo cấp bậc như Triệu Mai Nam sẽ tuyệt đối không nói chuyện chẳng có mục đích, hôm nay có lẽ vì vấn đề nào đó mà lão không liên hệ với mình. Là nguyên nhân gì? Trương Thanh Vân không thể biết. Triệu tướng quân đã chết, người sống vẫn phải tiếp tục phấn đấu, phải lắng đọng tâm tư của mình. Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy có chút mờ mịt, ngoài vấn đề quay lại học tập ở trường đảng thì không còn sự việc gì để hắn phải ký gửi tâm tình. Nhưng chỉ hơn một tháng sau sẽ có kết quả tu nghiệp ở trường đảng, đến lúc đó mình sẽ đi theo con đường nào? Tiếp tục ở lại cục cán bộ lão thành sao? Nếu không phải thì tổ chức sẽ phái mình đi đâu? Khắp thủ đô có quá nhiều bộ, ủy, cục, phòng, cả nước lại có mười mấy tỉnh, Trương Thanh Vân cảm thấy hoa mắt, hắn biết rõ tương lai lúc này không nằm trong tay mình, mình bây giờ chỉ còn một việc duy nhất phải làm, chờ đợi và chờ đợi. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời thủ đô màu xanh lam, có vài đám mây nổi lên, giống như một tấm vải nhung thêu vài đóa hoa, vì vậy mà làm cho hắn trở nên ngây dại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]