"Phóng viên chết tiệt!"
Bùi Vân Khinh tức giận mắng một tiếng, kéo chăn trùm lên người, vội vã vào phòng thay đồ, mặc một bộ quần áo.
Đôi dép tối qua không biết rơi xuống gầm giường hay ở đâu mà chỉ thấy một chiếc.
Cô cũng không lo được, xỏ lấy một chiếc, phi xuống lầu, lao thẳng vào phòng ăn.
"Chú nhỏ!"
Trong phòng ăn!
Đường Mặc Trầm đang nói chuyện với Ôn Tử Khiêm, bên cạnh còn có nữ trợ lý anh đã an bài cho cô Triệu Nghiên.
Nghe thấy giọng của cô, mấy người quay lại nhìn.
Nhìn thấy cô mặc ngược áo, dép bên có bên không, hai người Ôn Tử Khiêm và Triệu Nghiên khóe môi cũng kéo ra, cố nén mơi không cười ra tiếng.
Đường Mặc Trầm nhìn thấy bộ dạng của cô cũng là lông mày cau lại..
"Ra ngoài!"
Bùi Vân Khinh nghĩ anh tức giận với mình, vội chạy qua nắm cánh tay anh.
"Chú nhỏ, anh nghe em nói hết, em liền lập tức ra ngoài!"
"Anh nói không phải em!"
Đường Mặc Trầm nhìn nghiêng qua Ôn Tử Khiêm và Triệu Nghiên.
"Còn không đi?"
Hai người lấy lại tinh thần, vội vã bước nhanh khỏi phòng ăn.
Đem mấy người đuổi ra phòng ăn, anh nhíu mày đứng dậy, đưa cô kéo qua, ngồi trên ghế.
"Chú nhỏ, em. . .!"
Bùi Vân Khinh sốt ruột đứng dậy, lại bị anh ta đẩy ngồi xuống ghế.
"Ngồi xuống, chờ đi!"
"Chú nhỏ?"
"Ngồi xuống!"
Bất đắ dĩ, cô đành phải ngồi xuống ghế.
Đường Mặc Trầm sải bước ra khỏi phòng ăn.
Một lát sau trở về, một tay cầm dép lê, một tay cầm chăn mỏng, đưa tấm chăn khoác quanh người cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085942/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.