Rút mảnh khăn giấy lau bánh kem trên môi cô, Đường Mặc Trầm nhẹ nhàng giúp cô để lại ngay ngắn sợi dây chuyền trên cổ.
“Anh tin em!”
Ghen thì vẫn ghen
Để ý thì vẫn để ý.
Chuyện quan trọng, Đường Mặc Trầm không hồ đồ.
Anh tin vào sự lựa chọn của cô!
Bùi Vân Khinh trầm tĩnh lại, tiếp tục ăn bánh, vừa ăn vừa vụиɠ ŧяộʍ nhìn anh.
Đem nét mặt của cô thu lại trong mắt, Đường Mặc Trầm ngữ khí uy nghiêm.
“Nói đi!”
“Khụ. . !” Cô mím môi, rồi nói tiếp, “Giữa trưa nay chúng em có đi ăn cơm, vốn là còn có Chu lão sư đi cùng, nhưng sau đó thì mẹ Chu lão sư có chuyện, đi trước, cho nên chỉ còn hai người chúng em ăn cơm với nhau, có điều. . . Là Chu lão sư mời khách! Anh. . . Anh đừng tức giận mà?”
“Giận!”
Hả. . .
Hợp tác thì không ngại.
Đi ăn cơm thì lại giận?
Gia hỏa này, đến cùng là như thế nào?
Thầm cảm thán, Bùi Vân Khinh nơi nào còn nhớ được miếng bánh đang ăn, nghiêng người sang, vội vàng dỗ người nào đó.
"Chính là ăn một bữa cơm mà thoi, với lại. . . Cũng chỉ nói chuyện chính sự!”
“Chú nhỏ khẳng dịnh cũng đói bụng đúng không, bằng không anh cũng ăn bánh nhé?”
"Đường bộ trưởng nhà ta đẹp trai như vậy, ai có thể sánh được, Phương Mê gì chứ, thật là đẹp trai quá đi! Không ai sánh bằng, cái gì màPhương Mê, Mi Mê gì đó, đều không được”
Nam nhân cuối cùng nhịn không được, cười khẽ một tiếng, giơ tay khẽ đập vào mông cô.
“Ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085941/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.