Một thanh niên trẻ tuổi như này, vậy mà lại là giáo sư thỉnh giảng của một trường y đại học danh tiếng?
Vương An ngạc nhiên, lễ phép bước tới bắt tay Phương Mê.
"Phương giáo sư thật sự là tuổi trẻ tài cao!"
“Ngài quá khen!” Phương Mê khiêm tốn nói, “Về sau, còn nhờ Vương chủ nhiệm chiếu cố nhiều hơn”
Chiếu cố?
Vương An nghi ngờ nhìn vị viện trưởng già, người kia mới cười giải thích.
"Sau khi nghe nói về tình hình bệnh viện của chúng ta, Phương giáo sư rất quan tâm. Vừa vặn gần đây, cậu ấy đang cân nhắc việc trở về định cư ở Trung Quốc, nên tôi đã mời cậu ấy đến bệnh viện của chúng ta. Phương giáo sư nói rằng cậu ấy hiện đang viết một bài luận có liên quan đến khoa ngoại, đại khái cũng muốn tích lũy một chút kinh nghiệm lâm sàng, vậy tôi sẽ cậu ấy giao cho anh! "
“Quá tốt rồi!” Vương An vẻ mặt hưng phấn, “Phương giáo sư, ngài thế nhưng đã giải quyết vấn đề khẩn cấp của tôi, chúng ta hiện tại là thời điểm thiếu người.”Trước lúc Bùi Vân Khinh xin nghỉ, nguyên bản là mười phần bận rộn, cô đi rồi, nhiều cuộc giải phẫu như vậy liền áp xuống.
Sự xuất hiện của Phương Mê, đối với Khoa ngoại tổng hợp mà nói, tương tự như việc gửi than trong tuyết.
"Đã như vậy. . ." Phương Mê cười cười, "Vậy tôi hôm nay liện nhận việc luôn?"
“Không cần gấp gáp như vậy.” Vị viện trưởng cười, “Vương chủ nhiệm, trước tiên đưa Phương giáo sư đi tham quan. Thứ hai tuần sau bắt đầu công việc cũng không muộn.”
"Vâng, vâng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085887/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.