Môi và răng cọ vào nhau.
. . .
Trong bóng tối không nhìn thấy mặt của đối phương, chỉ có tiếng thở dốc của nhau, da thịt cũng liền trở nên càng mẫn cảm.
Mỗi cái vuốt ve, mỗi cái chạm tay vô tình đều sẽ mang đến cảm giác run run như điện giật.
Bùi Vân Khinh cảm nhận được sự biến hóa trên cơ thể của anh, biết rằng chuyện khó có thể kết thúc, cảm nhận được bàn tay của anh mở ra quần áo, cô cũng không ngăn cản.
"Đáng chếtt!"
Đường Mặc Trầm đột nhiên dừng lại, từ trên người cô rời đi.
“Chú nhỏ?” Cô không rõ ràng có chuyện gì, lo lắng đỡ lấy bwof vai anh, “Anh làm sao vậy?
Đường Mặc Trầm ôm vai cô, cuống họng cứng đờ, kéo lại quần áo mà anh đã kéo xuống ra của cô.
"Vết thương của em chưa lành."
Anh đều đã ở trong tình trạng này rồi, bây giờ dừng lại chắc chắn rất khó chịu.
Cô ngượng ngùng không biết nói gì nhưng lại chủ động tiến đến hôn nhẹ lên tai anh.
Đường Mặc Trầm ôm chặt lấy cô, thanh âm đã có chút sạn.
"Nha đầu chết tiệt, đừng làm càn!"
Dựa vào ngực anh, cô thì thầm.
"Em có thể chịu đựng được!"
"Nói bậy!"
Vết thương cũ của cô chưa lành, làm sao anh có thể động?
Như thế còn là người sao!
Bên tai, trái tim của anh đập như sấm.
Bùi Vân Khinh mím môi, khua tay lên đè hắn, đưa bàn tay nhỏ bé vào trong quần áo của anh.
Cơ thể anh căng thẳng tột độ.
"Tiểu nha đầu, em. . ."
Bên tai anh, cô thì thầm.
"Em sẽ giúp anh!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085886/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.