Cũng may Thư Thư Hoàn đeo khẩu trang, nếu không săc mặt kia sẽ không biết khó coi đến mức nào. "Mong rằng vận khí của bác sĩ Đường sẽ luôn tốt như vậy!"
"Tôi dựa vào thực lực, không phải may mắn!"
“Thực lực?” Thư Thư Hoàn cười nhạo dưới lớp khẩu trang, “Tôi hiểu rồi, vậy mong bác sĩ Đường rèn luyện thêm thể lực. Nếu không, lần sau làm phẫu thuật lạingất xỉu, bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm!”
Trào phúng một câu, hắn ta bước tới để ra khỏi phòng.
Ánh sáng trước mặt chuyển tối, xuất hiện một người như ngọn núi đứng chắn trước mặt hắn.
Thu Thư Hoàn kinh ngạc ngẩng mặt lên, ngẩng đầu nhìn "ngọn núi" trước mặt, giọng điệu lập tức chuyển thành lấy lòng.
"Ngài Bộ trưởng, có gì dặn dò sao?"
Đường Mặc Trầm lạnh lùng nói.
"Xin lỗi cậu ấy, sau đó, cút!"
Khi dễ cô.
Người của anh cũng không phải là người khác có thể khi dễ!
Thu Thư Hoàn ngẩn người tại chỗ.
Ôn Tử Khiêm chỉ coi là Đường Mặc Trầm nhớ tới bác sĩ Đường "vị cứu tinh" trước đó, nên cũng không quá ngạc nhiên.
Ngược lại, người trong cuộc -- Bùi Vân Khinh, bị Đường Mặc Trầm làm cho hoảng sợ.
Vị này làm sao lại chủ động đứng ra nói giúp cô?!
"Đường bộ trưởng hiểu lầm, tôi. . . Tôi vừa rồi nói đùa cùng bác sĩ Đường."
Thu Thư Hoàn đương nhiên không có dũng khí cùng Đường Mặc Trầm phân cao thấp, quay sang nhìn Bùi Vân Khinh.
"Bác sĩ Đường, anh chớ để ý, tôi ... tôi còn có bệnh nhân, đi trước!"
Đi một vòng qua Đường Mặc Trầm, cụp đuôi chuồn khỏi phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085865/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.