Sau khi cẩn thận hoàn thành tất cả các đường khâu, Bùi Vân Khinh nhấc hai cánh tay bước ra sau.
Trước mắt tối sầm, đầu óc choáng váng, cô đưa tay đỡ cái kệ bên hông đmới không bị ngã.
Cô y tá bên cạnh lo lắng quay sang.
"Bác sĩ Đường!"
“Tôi không sao!” Bùi Vân Khinh ổn định lại bộ dạng, “Lau người cho bệnh nhân sạch sẽ, đưa anh ấy trở lại ICU, tôi đi nghỉ ngơi một chút.”
Phòng cấp cứu luôn trong tình trạng thiếu nhân viên, mọi người cũng không lo được cho cô, nhanh chóng xử lí nốt các công việc.
Giúp bệnh nhân làm lau người sạch sẽ, xử lý vết thương, sau khi băng bó bên ngoài xong, Đoạn Tư Bình được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Mọi người tiến tới, Đường Mặc Trầm liếc nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra Bùi Vân Khinh.
"Sao không thấy bác sĩ Đường?"
"Bác sĩ Đường ở phòng nghỉ."
Nha đầu thối, còn muốn trốn đến chỗ nào?!
"Bảo vệ Tư Bình!"
Nhắc nhở Ôn Tử Khiêm một tiếng, Đường Mặc Trầm tiến lên một bước, đẩy cửa phòng phẫu thuật ra.
Thấy thế, Từ Viễn Phàm lập tức đi theo.
“Ngài không thể vào!” Y tá vừa rồi không chú ý tới Đường Mặc Trầm, thấy anh xông vào phòng phẫu thuật, vội vàng ngăn lại, “Đây là phòng phẫu thuật!”
Ôn Tử Khiêm đi theo đám người hộ tống Đoạn Tư Bình đến khu ICU, Từ Viễn Phàm phải đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Nhìn thấy cửa phòng nghỉ hé mở, Đường Mặc Trầm sải bước đi tới, đẩy cửa vào.
Anh nhanh chóng nhìn lướt qua xung quanh, thoáng cái liền nhìn thấy một bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085860/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.