Đại bàng bay?
Ở băng ghế sau, Phương Mê im lặng vài giây.
"Lái xe!"
“Đi đâu?” Trịnh Kỳ thấp giọng hỏi.
Phương Mê lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Long Thành!"
Chạy được hòa thượng không chạy được miếu, đại bản doanh của "Đại bàng bay" ở Long Thành, Đoạn Tư Bình cũng sẽ phải quay về, hắn chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.
Tài xế khởi động xe rời khỏi bệnh viện.
Cùng lúc đó.
Ở phía đối diện, bên trong cổng bệnh viện, một chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi lái ra từ bên hông tòa nhà bệnh viện.
Trên ghế sau của xe, Đường Mặc Trầm cau mày, biểu cảm trên mặt vô cùng không tốt.
Ôn Tử Khiêm ngồi ở ghế trước cùng tài xế im lặng trong lòng hiểu rõ, thậm chí hô hấp cũng không dám thở mạnh, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của họ.
Từ bệnh viện đến khách sạn, Đường Mặc Trầm suốt dọc đường đều im lặng.
Ôn Tử Khiêm đi theo anh lên lầu, trong lòng cảm thấy đau khổ cùng bất lực, muốn an ủi nhưng không biết nói thế nào.
Trở lại phòng khách sạn, anh cởi bỏ áo khoác, bước vào phòng ngủ chính, nặng nề đóng cửa.
Một đường đi vào phòng tắm, anh ta đã giật xuống quần áo của mình, ném chúng chúng như một đống rác.
Mở vòi hoa sen, đứng bên dưới, vung nắm đấm lên, nặng nề đập vào tường.
"Chết tiệt!"
Từ nhỏ đã được tiếp nhận một nền giáo dục vô cùng văn minh, anh chưa từng mắng một câu thô tục, vẫn là lần đầu tiên nói tục.
Lúc anh mặc lại quần áo, bước ra khỏi phòng ngủ chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085846/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.