Đoạn Tư Bình giật mình.
Sau một lúc, mới kịp phản ứng.
"Ý của ngài là, bọn họ muốn dùng cái chết của Lý Hi Quang dẫn tôi đi ra ngoài."
Đường Mặc Trầm nói đúng, nếu đối phương có khả năng làm cho Lý Hi Quang bị đâm thủng dạ dày, đương nhiên có khả năng gϊếŧ hắn.
Miễn là chất độc được thay thế bằng chất độc gây chết người, tại sao lại phải đưa hắn đến bệnh viện, sau đó lại đến mạo hiểm gϊếŧ người? Lời giải thích duy nhất là mục đích của đối phương không phải là Lý Hi Quang, mà là muốn xem cái chết của Lý Hi Quang sẽ dẫn dụ được người nào.
Đây là mục đích thực sự của đối phương.
Đường Mặc Trầm bước đến bên cửa sổ, nhìn màn đêm bên ngoài.
"Nếu như suy đoán của tôi không sai, người gϊếŧ Lý Hi Quang đang ở bên ngoài viện."
Đoạn Tư Bình nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
"Tôi vừa vặn muốn nhìn xem kẻ đó là ai!"
“Ngu xuẩn!” Đường Mặc Trầm quay người lại, ánh mắt sắc bén rơi xuống trên mặt anh ta, “Quên tôi đã dạy anh như thế nào? Vĩnh viễn đừng khiến chính mình trở thành bên bị động!"
Vẻ mặt Đoạn Tư Bình cứng đờ, sau đó càng thêm xấu hổ.
"Xin lỗi Bộ trưởng, chính là Tư Bình đã đường đột."
Vì đối phương muốn dẫn rắn ra khỏi hang nên chắc chắn đã giăng lưới chờ anh.
Đối phương ở trong bóng tối, Đoạn Tư Bình ở ngoài ánh sáng, hành động hấp tấp đồng nghĩa với việc tự chui đầu vào lưới.
Ai chưa từng mắc sai lầm?
Anh không phải cũng mắc bẫy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085845/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.