Bùi Vân Khinh cau mày thở dài.
Vết thương trên cơ thể không thành vấn đề, bôi một ít thuốc, nghỉ ngơi vài ngày liền sẽ không có sao.
Bây giờ anh đã biết thân phận của cô, cô nên giải thích với anh như thế nào?
Liệu anh có tin cô không? !
Bùi Vân Khinh không có đáp án.
. . .
. . .
Trong phòng bệnh.
Đường Mặc Trầm lần nữa tỉnh lại.
“Bộ trưởng?” Thấy anh tỉnh lại, Ôn Tử Khiêm kích động đỡ lấy cánh tay của anh, “Ngài sao rồi?
Đường Mặc Trầm liếc nhìn xung quanh, "Vân Khinh đâu?"
“Vân Khinh?” Ôn Tử Khiêm giật mình, “Tiểu thư đang ở Long Thành, không có ở đây. . . Vừa rồi, ngài chỉ là gặp ảo giác.”
Ảo giác? !
Đường Mặc Trầm ngồi thẳng dậy, cảm thấy cánh tay đau nhức, vô thức quay mặt lại.
"Đừng cử động bác sĩ vừa lọc máu xong giúp ngài loại bỏ độc tố trong máu."
Lọc máu?
Độc tố?
Đường Mặc Trầm nhìn quanh, ánh mắt rơi xuống chiếc giường.
Cô ấy vừa ở đây, bọn họ còn. . .
“Bộ trưởng!” Chủ nhiệm Chu cũng bước vào trong phòng, vừa thấy anh tỉnh lại cũng mừng rỡ, “Hiện tại ngài thấy thế nào, có đau đầu hay chóng mặt không?"
Đường Mặc Trầm lắc đầu.Trừ bỏ mồ hôi đầy người, thân thể mười phần mệt mỏi, anh cũng không thấy có bất cứ điều gì bất thường.
"Xem ra phương pháp của bác sĩ Đường rất hiệu quả. Chúc mừng ngài đã bình an vô sự."
"Bác sĩ Đường?"
Ngoài cửa, Bùi Vân Khinh chịu đựng đau đớn tiến tới cửa, giơ tay nắm lấy tay nắm cửa, đem cửa phòng bệnh đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085842/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.