"Vân Khinh? !"
Đường Mặc Trầm cúi người, tiến sát gần cô, cau mày nhìn cô.
Tất cả những gì nhìn thấy đều cho anh biết cô là Vân Khinh, nhưng sự tỉnh táo còn sót lại trong lòng vẫn không ngừng nhắc nhở anh.
Tất cả điều này có thể chỉ là ảo tưởng.
"Không. . . Ngươi không phải, đây chỉ là ảo giác. . . Ngươi không phải cô ấy!"
“Chú nhỏ, Nhìn xem. . . Em chính là Vân Khinh!” Bùi Vân Khinh rút sợi dây chuyền trên cổ ra, đưa mặt sợi dây chuyền tới. “Sợi dây chuyền này, anh nhận ra! Đây không phải là ảo giác, em là Vân Khinh, em đây!"
Nhìn mặt dây chuyền trong tay cô, Đường Mặc Trầm nâng bàn tay lên, vuốt ve khuôn mặt cô.
Dưới lòng bàn tay, cảm giác mềm mại và mịn màng, vô cùng quen thuộc. . .
Hơi thở quen thuộc của cô gái càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh anh.
Thấy anh bình tĩnh lại, cô cẩn thận duỗi ra bàn tay.
"Nào. . . Anh nằm xuống, em giúp anh. . ."
Trước khi nói xong, môi cậu đã bị người đàn ông chặn lại.
Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, dược tính của thuốc bị kiềm chếquá lâu lập tức chiếm thế thượng phong, trong đầu chỉ còn lại bản năng.
Đường Mặc Trầm lúc này đã điên rồi, nào còn để ý những chuyện khác.
Người đàn ông bây giờ đã điên rồi, vì vậy không có gì khác để lo lắng về.
Bùi Vân Khinh siết chặt cánh tay, nghiến răng nghiến lợi để không hét lên vì đau.
Vì sợ cô chạm vào cây kim trên cánh tay anh, cô duỗi một tay đỡ cánh tay anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085841/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.