Giờ này khắc này, Đường Mặc Trầm cũng muốn nghe một chút đáp án của Bùi Vân Khinh."Được, vậy ta nói cho người biết, "Bùi Vân Khinh lắc lắc dao trong tay, "Anh ấy so với ngươi cao hơn, so với ngươi soái hơn, so với ngươi thành thục hơn, so với ngươi có mị lực hơn. . ." 
Nếu tên nhóc này hết lần này đến lần khác cứ muốn trêu trọc cô, vậy cũng đừng trách cô độc miệng. 
Tư Đồ Duệ con ngươi xám xịt, lộ vẻ không phục. 
"Ngươi có gan nói ra tên không?" 
Bùi Vân Khinh hất cằm lên. 
"Đường Mặc Trầm!" 
Vừa nghe đến cái tên này, Tư Đồ Duệ khí thế lập tức mềm xuống. 
"Thế nhưng. . . Hắn là chú nhỏ của ngươi!" 
"Cũng không phải ruột thịt!" 
"Hắn lớn hơn ngươi nhiều như vậy!" 
"Tuổi tác không phải khoảng cách, thân phận không phải áp lực. . . Ta chính là thích anh ấy!" Bùi Vân Khinh thu hồi con dao, đẩy Tư Đồ Duệ ra, "Hiện tại ta đã nói tên cho người, về sau không cần lại quấn lấy ta, trừ phi ngươi cho rằng ngươi hơn được chú nhỏ của ta!" 
Tư Đồ Duệ không phản bác được. 
Người kia cũng là thần tượng của hắn, hắn làm sao có thể hơn được? 
"Thế nhưng là. . ." Nhìn Bùi Vân Khinh tay nắm cửa, hắn lại không cam lòng mở miệng, "Hắn không có khả năng thích ngươi!" 
Không thể nào sao? 
Bùi Vân Khinh cong môi. 
Vì để cho cô náo động, người vung một phát một trăm vạn là ai? 
Ban đêm ngủ đều ôm cô trong vòng tay là ai? 
Đem ngọc bảo gia truyền cho cô là ai? 
"Trong mắt ta, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085803/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.