Thanh âm cô gái không cao nhưng từng câu từng chữ nói ra cũng lộ ra mấy phần cường thế.
Hết lần này đến lần khác đều được anh cưng chiều, trong lúc bất tri bất giác, ở trước mặt anh, cô cũng từng chút từng chút bắt đầu cường thế.
Đường Mặc Trầm chẳng những không có tức giận, còn giơ cao khóe môi, thưởng cô một cái hôn lên trán.
“Được!”
“Vậy em trở về, ngủ ngon!”
Bùi Vân Khinh duỗi chân chuẩn bị xuống giường, lại bị Đường Mặc Trầm đưa tay cản lại.
“Ở lại!”
Sáng nay đã nói rồi, từ hôm nay bắt đầu ngủ cùng nhua.
Huống chi, mưa to gió lớn như thế, cô có thể ngủ một mình được không?
Chẳng lẽ lại tự muộn trốn trong chăn, thức trắng cả đêm!
Còn ngủ? !
Khuôn mặt nhỏ Bùi Vân Khinh lập tức xụ xuống.
“Chú nhỏ, em thực sự rất mệt!”
“Đi tắm?”
“Chú nhỏ?”
“Hoặc là. . .” Anh híp mắt, “Anh giúp em?”
“Không cần, không cần, tự em có thể.”
Cô một đường chạy đến phòng tắm, khi trở lại, anh đã nằm ở giữa giường lớn.
Nhìn một chút độ rộng bên cạnh người anh, cô vòng qua cuối giường, lại vòng sang bên phải, cẩn thận vén chăn nằm xuống.
Đường Mặc Trầm nghiêng người nhìn khuôn mặt nhỏ của cô.
"Gần một chút!"
Bùi Vân Khinh hướng anh dịch vào khoảng mười cm.
"Gần một chút!"
Cô đành phải dịch vào thêm mười cm.
Đường Mặc Trầm nhíu mày, lười nhác cùng xô nói nhảm, đưa cánh tay kéo cô qua, ôm cô trong ngực, với tay tắt đèn.
Sợ anh lại tiến thêm một bước, Bùi Vân Khinh cả người căng chặt, không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085793/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.