Ở đầu kia điện thoại, người đàn ông lịch sự hỏi lại: “Phương tiên sinh, có cần tôi điều tra vị bác sĩ Đường này không?
“Không cần!” Con người màu bạc của Phương Mê co lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng. “Cậu tiếp tục thăm dò chính sự, tôi muốn biết, lúc trước tổng chỉ huy tiêu diệt ‘La Sát đoàn’ đến cuối cùng là kẻ nào!”
“Được, tôi sẽ tiếp tục điều tra, có manh mối gì sẽ liên hệ với anh.”
Xóa đi nhật ký cuộc gọi, đặt điện thoại lên trên bàn, ánh mắt Phương Mê lại lần nữa rơi vào tấm ảnh trên màn hình kia.
Ánh mắt lần nữa dừng trên mặt Bùi Vân Khinh, đầu lông mày chau lại.
Ngày đó ở trên yến hội, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã cảm thấy cô gái này có vẻ khá quen thuộc, như thể hắn đã nhìn thấy cô ở đâu đó rồi.
Rốt cuộc. . . Là ở nơi nào!
. . .
. . .
Ngày hôm sau, khi Bùi Vân Khinh tỉnh dậy, mặt trời đã chói chang.
Mở mắt ra liền nhìn thấy Đường Mặc Trầm ở trên đỉnh đầu trong gian phòng quen thuộc.
Bùi Vân Khinh ngồi dậy, kéo chăn mềm ra, nhìn thấy trên người mặc một bộ quần áo ngủ bằng bông rất thoải mái.
Tối hôm qua hai người ở trong phòng ngủ biệt thự điên long đảo phượng, về sau quá mỏi mệt mơ mơ màng màng mà ngủ.
Bùi Vân Khinh mơ hồ nhớ được anh mặc quần áo cho cô, ôm vào trực thăng, về sau thay áo ngủ như thế nào, về giường ngủ ra sao, cô hoàn toàn nhớ không ra.
Cũng may, chủ nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085769/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.