Đưa tay lau đôi mắt đau xót, Bùi Vân Khinh lại nhếch môi.
“Chú nhỏ, nhanh lên nha!”
Đường Mặc Trầm dẫm chân trên cát đi tới trước mặt cô, đưa tay ra cầm giày cho cô, một tay cầm giày, một tay nắm lấy tay cô, cùng nhau bước đi.
Bước đi trên sóng như trẻ con, Bùi Vân Khinh quay lại nhìn Đường Mặc Trầm.
“Chú nhỏ, không giẫm nước sao?”
Đường Mặc Trầm lắc đầu.
“Chơi vui mà!” Bùi Vân Khinh lắc lư cánh tay anh nũng nịu, “Chú nhỏ? !”
Nam nhân vẫn lắc đầu.
Hoàn toàn chỉ vì chiều theo cô, mới làm những chuyện nhàm chán như đi tản bộ trên cát này.
Cởi giày đi đạp sóng?
Loại chuyện ngây thơ trẻ con mới làm kia, anh tuyệt đối sẽ không làm!
“Không đến thì thôi.”
Bùi Vân Khinh giả bộ giận dỗi, buông tay anh ra, sải bước tiến lên vài bước, đột nhiên co chân lên hét lớn.
“A. . . Đau quá!”
Nghĩ rằng cô bị mảnh sò đâm vào chân, Đường Mặc Trầm nhanh chân chạy tới đỡ cô, tay phải vừa đụng vào liền bắt gặp cô gái cô gái đang cười xấu xa, ngẩng mặt lên, hướng anh đẩy ngã xuống nước.
Đường Mặc Trầm không chút phòng bị , lui lại một bước, chân lập tức dẫm vào một hố cát không biết là do ai đào, thân thể thoáng một cái ngã xuống vào con sóng nhỏ đang xô vào.
Bùi Vân Khinh nguyên bản cũng chỉ muốn cùng anh đùa giỡn một chút, muốn anh xuống nước cùng cô thôi.
Nhìn dáng vẻ chật vật của nam nhân ngã xuống nước, Bùi Vân Khinh giật mình, không khống chế nổi cười lớn.
“Ha. .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085766/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.