Động cơ gầm rú, Tư Đồ Duệ cùng Hàn Duy đều đã đi lái xe tới đây, nghe được Bùi Vân Khinh thanh âm, Tư Đồ Duệ chủ động tiếp lời.
"Vậy liền cuối tuần, ta mời khách!"
"Được, vậy liền cuối tuần, đến lúc đó ta điện thoại cho cô!"
Hứa Gia cười ngồi vào ghế lái phụ trong xe Hàn Duy.
"Cuối tuần ta không nhất định có thời gian. . ."
Bùi Vân Khinh còn muốn cự tuyệt, Tư Đồ Duệ đạp cần ga, tiếng gầm động cơ xe đá át câu nói kia của cô, Hứa Gia vẫy vẫy tay với cô, mấy chiếc xe thể thao nghênh ngang rời đi.
Bùi Vân Khinh bất đắc dĩ nhún nhún vai, quay người ngồi vào ghế lái, nghĩ đến Đường Mặc Trầm nói "từ từ ban thưởng", cô không khỏi một trận run chân.
Từ căn cứ về Đường Cung, trên đường đi âm thầm cầu nguyện, hi vọng bên bộ có công chuyện, Đường Mặc Trầm sẽ muộn trở về, cô đi ngủ sớm trốn thoát một kiếp này.
Chẳng qua, vừa vào phòng khách, liếc mắt liền thấy Đường Mặc Trầm ngồi trên ghế sa lon, đang xem một phần căn kiện trên tay.
Ngày thường anh đều làm việc trong thư phòng, dáng vẻ kia rõ ràng đang chờ cô mà.
Mộng đẹp thất bại, Bùi Vân Khinh chỉ có thể cắn răng đi tới.
"Chú nhỏ, hôm nay về sớm như vậy a?"
Đường Mặc Trầm bỏ văn kiện trên tay xuống nhìn lên, "Lên lầu tắm rửa thay quần áo, ta lập tức xem hết."
Cái này. . . Liền cơm cũng không thể ăn a? !
"Chú nhỏ, em. . ."
"Đừng lãng phí thời gian!"
Bùi Vân Khinh im lặng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085762/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.