Tư Đồ Gia cũng có không ít người nắm giữ những chức vụ quan trọng, thương nghiệp đế quốc càng là trải rộng toàn cầu, căn bản không cần nể mặt Bạch gia, đương nhiên cũng không quan tâm đến tâm trạng Bạch Dữ Trạch.
Đứa con trai kia nhà mình vừa rồi còn cố ý đem Bùi Vân Khinh cho bà nhìn.
Vivien nguyên bản cũng tò mò đứa nhỏ này là con cái nhà ai, bây giờ lại nghe nói là cháu gái Đường gia, tự nhiên cũng nhìn bằng ánh mắt khác.
Không hổ là người trên thương trường, miệng lưỡi cũng vô cùng sắc bén.
Một câu nói kia vừa nâng được Đường Mặc Trầm cùng Bùi Vân Khinh lại giẫm được cả Bạch Dữ Trạch và Bạch Anh Tư.
Có người đi trước, đám người cũng rối rít hùa theo.
“Ai nói không phải!”
“Cái này gọi là lương sư xuất cao đồ, nộ trưởng lợi hại như vậy, người được dạy có thể kém sao?”
. . .
Ai sẽ không vuốt mông ngựa?
Ai dám không vuốt mông ngựa?
Bạch Dữ Trạch vừa đau lòng lại uất ức, lại chỉ có thể đem tất cả lửa giận cùng phẫn nộ nuốt xuống bụng.
Cái này gọi là quan to đè chết dân thường.
Huống hồ, Đường Mặc Trầm còn sắp tranh cử tổng thống, chức bộ trưởng này nhất định sẽ bỏ trống.
Một khi Đường Mặc Trầm thuận lợi thượng vị, người quyết định chức vị bộ trưởng kia chính là hắn.
Chức vị kia Bạch Dữ Trạch đã khao khát từ lâu, nên lúc này càng không dám đắc tội Đường Mặc Trầm.
Bên kia sân luận võ.
Tất cả mọi người đều chú ý đến vết thương của Bạch Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085756/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.