Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Đường Mặc Trầm, Bạch Dữ Trạch hô hấp hỗn loạn, tim cũng đập gấp rút, kém chút phạm cơ tim.
"Cậu ... nhà cậu ?!"
Chẳng lẽ. . .
Đây là đứa bé mà hắn nhận nuôi, nghe nói đã bị đuổi ra khỏi Đường Cung, khi nào lại bị đưa đến căn cứ huấn luyện đặc biệt?
Con ngươi Đường Mặc Trầm co lại, đôi mắt đen nhìn tới Bạch Dữ Trạch.
"Bạch Tướng Quân, có gì chỉ giáo?"
Đường Mặc Trầm là người sáng suốt, biết Bùi Vân Khinh chỉ là làm trật khớp tay của Bạch Anh Tư, thật sự ra tay không tàn nhẫn.
Nhưng Bạch Dữ Trạch lại cho rằng Bùi Vân Khinh ra tay quá nặng.
Hiện tại trong mắt Đường Mặc Trầm, ngược lại cảm thấy cô ra tay quá nhẹ.
Nếu là anh ở trên đài, ít nhất phải phế đi một chân của Bạch Anh Tư, để cô ta què một đời, nhớ kỹ bài học này!
Bạch Dữ Trạch nào dám "chỉ giáo" Đường Mặc Trầm, nỗ lực đè nén cơn tức xuống , cố gắng kéo ra một nụ cười.
“Đương nhiên là không có, tôi chỉ hiếu kì. . . muốn hỏi một chút!”
Thấy Bùi Vân Khinh lúc này đã không còn nguy hiểm gì nữa, Đường Mặc Trầm lại bước lên khán đài.
Bạch Anh Tư dám phách lối như vậy, chẳng qua là dựa vào tên tuổi của Bạch Dữ Trạch.
Đường Mặc Trầm khinh thường phân cao thấp với một tiểu nha đầu, muốn đấu thì cũng là đấu với Bạch Dữ Trạch.
Trở lại chỗ ngồi, Đường Mặc Trầm cao lâm nhìn xuống Bạch Dữ Trạch.
Hỏi một chút?
Bùi Vân Khinh là người của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085755/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.