Edit: Miêu - CQH
Ngày hôm qua xem cô quá mệt mỏi, nên chỉ làm lướt qua.
Mà cô nhóc này sáng sớm lại còn trêu chọc anh?
cô nhóc cũng là bác sĩ thì cũng biết, người đàn ông buổi sáng là nguy hiểm nhất sao!
Lúc này, Bùi Vân Khinh cũng đã cảm giác được thân thể anh khác thường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến mang tai, hốt hoảng lui xuống từ người anh, lấy quần áo mặc vào.
“Em còn muốn đi huấn luyện, nên đi rửa mặt trước.”
“Đứng lại!”
Đường Mặc Trầm nhíu mày quát cô.
không phải nói ‘nhà chúng ta gì đó’ không cho người khác xem, cô thế nhưng chỉ mặc mỏng manh mà muốn chạy ra ngoài?
Bùi Vân Khinh dừng lại cửa, quay sang, xin khoan dung.
“Chú nhỏ, buổi tối lại đến được không? Bằng không, em sẽ bị trễ, đến lúc đó huấn luyện viên sẽ phạt em!”
Nhìn bộ dáng tội nghiệp của cô, Đường Mặc Trầm vừa tức vừa bực mình vừa buồn cười.
“anh cho là em sẽ ở phòng này rửa mặt.”
Buổi sáng, bác Chu cùng Ôn Tử Khiêm cũng có thể lên lầu, anh không muốn cô chạy loạn trọng bộ dạng này.
Còn tưởng rằng….
thì ra, là do cô hiểu lầm!
Bùi Vân Khinh trầm tĩnh lại, cất bước đi vào phòng tắm, tay vừa cầm nắm cửa, chợt nghe phía sau âmthanh Đường Mặc Trầm vang lên lần nữa.
“anh đồng ý quyết định của em!”
Quyết định…. của mình?
Bùi Vân Khinh dừng bước lại, nghi ngờ nhìn anh.
“Chú nhỏ, quyết định gì vậy ạ?”
Đường Mặc Trầm tựa vào đầu giường, híp mắt, mâu quang xinh đẹp.
“Buổi tối tiếp tục!”
Bùi Vân Khinh giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085693/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.