Edit: Miêu - CQH
Thẳng đến khi cô thua trận, giọng nói đã khàn đi, người đàn ông mới buông cô ra.
Đem cô bế bổng lên, đi ra khỏi phòng quần áo, phóng đến giường ngủ phóng lớn.
Hôn cô, anh dứt khoát cởi bỏ quân trang, caravat, không khách khí đem cô ăn vào bụng.
….
Ban ngày ở bệnh viện bận rộn cả ngày, buổi tối bị anh ép buộc một phen, Bùi Vân Khinh mệt mỏi khôngthể tránh được.
Tình cảm mãnh liệt lui bước thì rúc đến ngực anh, cô đã buồn ngủ lắm rồi.
Đường Mặc Trầm trước mắt rất tỉnh táo, thậm chí so với ở trên đường thì hai tròng mắt sáng hơi vài phần.
nhẹ nhàng đẩy tóc rối trên trán cô ra, người con khẽ cong môi hôn lên trán một cái, lúc này mới rón rén đứng dậy đi vào phòng tắm.
….
….
Sáng sớm ngày thứ hai, Bùi Vân Khinh tỉnh ngủ, người còn ghé trên ngực anh.
Đường Mặc Trầm đã tỉnh dậy rồi, cánh tay trái khoát lên lưng cô, câu được câu không thưởng thức những lọn tóc của cô.
Tay phải thì để trên máy tính, liếc nhìn báo cáo hội nghị phía trên.
Thói quen hai người không quá trần trụi như vậy, Bùi Vân Khinh nhanh chóng nhắm mắt lại, làm bộ ngủ.
Đường Mặc Trầm chuyển tầm mắt, nâng bàn tay to lên đem khuôn mặt tóc rối lên.
“Em còn có thể ngủ thêm 20 phút nữa.”
Biết bị anh nhìn thấu, Bùi Vân Khinh cũng không giả bộ ngủ nữa, đành phải đỏ mặt hướng anh cười.
“Chú nhỏ, sớm!”
Cảm giác được trên ngực có đồ vật gì, cô nghi ngờ cúi thấp xuống, chỉ thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085692/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.