Bước thứ 57: Nợ dâu tây thì phải trả lại trên cổ.
Trong bóng tối, Trần Tứ ngẩng đầu lên, yết hầu chuyển động lên xuống.
Hình như cuối cùng cũng nếm đủ, cô hơi lùi về phía sau, cánh môi rời khỏi hầu kết của anh.
Ánh mắt của cô nàng mê man, khi lùi lại còn kéo theo một sợi chỉ bạc thật dài, một đoạn lưỡi nhỏ vẫn còn ở bên ngoài.
Ánh mắt anh tối sầm lại, liếm láp khóe môi cô và da thịt mềm mại kia.
Sau khi dọn dẹp cho cô xong, giọng anh khàn tới mức khó có thể nghe rõ.
“Anh đi lấy khăn lông cho em, em lau sạch người rồi hãy ngủ.”
Cô có hơi khó thở, cánh môi đỏ bừng, đuôi mắt mang theo hơi nước, ngoan ngoãn nói: “Vâng.”
Cô chui vào trong chăn, thấy anh cầm khăn lông tới thì thành thạo cởi hết quần áo ra, lần lượt vứt từng món đồ xuống đất.
Anh trơ mắt nhìn bờ vai của cô biến từ chiếc dây màu xanh sang dây đai màu vàng, cuối cùng biến thành da thịt mảnh mai không mảnh vải che thân.
“…”
Anh nhẫn nhịn tới mức huyệt thái dương giật liên tục.
Cô nàng cầm khăn lông loay hoay trong chăn hồi lâu, hình như có chút mệt nên cô chớp chớp mắt hỏi anh:
“Anh giúp em được không?”
“Anh còn có thể làm em đấy,” anh thong thả rũ mắt: “Có cần không?”
Vừa dứt lời, cô vội vàng lau sạch những chỗ còn lại, ngón tay tinh tế thò ra khỏi chăn sau đó nhanh chóng vứt khăn lông xuống mặt đất.
“…”
Một đêm hỗn loạn cuối cùng cũng trôi qua, ngày hôm sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tron/1033810/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.