Bạch Tô cũng không hiểu, tại sao cô có thể nói rõ với Phó Cảnh Hoài rằng Bạch Tiểu Bạch chính là con ruột của mình. Mà với Phó Vân Tiêu thì cô lại nói dối hết lần này tới lần khác.
Thế nhưng lúc Phó Cảnh Hoài lại chậm rãi buông cô ra, nhẹ nhàng nâng gương mặt của cô lên, nói với cô: “Bắt đầu từ hôm nay đứa bé chính là con của tôi.” thì Bạch Tô đã hiểu rồi.
Dường như cô vùng ra khỏi cái ôm của Phó Cảnh Hoài, nghiêm túc nhìn hắn một lát sau đó bừng tỉnh.
“Đừng làm những việc ngu ngốc như thế này nữa. Con của tôi tôi sẽ tự nuôi.”
Sau khi Bạch Tô nói xong câu đó, cô đưa tay lên lau nước mắt trên mặt. Trong nháy mắt, tất cả bi thương lúc nãy đã biến mất.
Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, sau đó nở một nụ cười rất tự nhiên.
Những lời nói tiếp theo vừa giữ phép lịch sự lại vừa giữ khoảng cách với Phó Cảnh Hoài: “Trời cũng đã muộn rồi, rất cảm ơn anh vì hôm nay đã tới đây. Thế nhưng bây giờ tôi không giữ anh ở lại nữa.”
Phó Cảnh Hoài thấy thái độ của Bạch Tô thay đổi trong phút chốc liền cảm thấy có chút tức giận.
“Bạch Tô! Tại sao mỗi một lần tôi cho em cơ hội tới gần thì em lại lùi bước vậy?”
“Bởi vì quan hệ của chúng ta không cần cơ hội để tới gần nhau nữa rồi.”
Cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu Bạch Tô từ chối Phó Cảnh Hoài.
Lúc cô nói ra những lời từ chối, đột nhiên lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tong-tai-cua-be-de-thuong/961230/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.