Phó Cảnh Hoài giành quyền chủ động.
Vừa nghe xong câu nói này, Trương Bách Yến sững người.
Sau đó cũng chỉ cười chế giễu: “Không phải là cướp. Tôi nhất kiến chung tình với cô Bạch.”
“Bạch Tô không có ở đây, không cần phải diễn nữa đâu.”
Phó Cảnh Hoài lạnh lùng nhìn Trương Bách Yến, khóe môi khẽ nhếch lên tỏ vẻ khinh thường.
“Sao anh Phó lại nhận định rằng tôi đang diễn kịch chứ?”
“Tôi nhận định thế nào không quan trọng. Mục đích anh tới đây là gì?”
Phó Cảnh Hoài không muốn nhiều lời với Trương Bách Yến nữa, hắn đi thẳng vào vấn đề.
“Bởi vì yêu.”
Trương Bách Yến bày ra dáng vẻ si tình, rất tùy ý trả lời Phó Cảnh Hoài, hoàn toàn không xem Phó Cảnh Hoài ra gì cả.
Điều này càng làm Phó Cảnh Hoài khó chịu hơn.
Hắn đứng bật dậy, vươn tay ra túm chặt lấy cổ của Trương Bách Yến khiến anh ta gần như không thở được.
Một hồi lâu sau mới buông tay.
Phó Cảnh Hoài nói với Trương Bách Yến một câu: “Bây giờ anh đi vẫn còn kịp đấy!”
Lúc Phó Cảnh Hoài buông tay ra, Trương Bách Yến thở hổn hển.
Trong ánh mắt thoáng hiện lên chút hoảng loạn.
Thế nhưng sự hoảng loạn đó chỉ lóe lên trong chốc lát rồi biến mất. Anh ta ngồi thẳng người sau đó nghiêm túc nhìn Phó Cảnh Hoài.
“Anh thật vô lý!”
“Anh đang chột dạ.”
Phó Cảnh Hoài nhìn Trương Bách Yến, nụ cười ở khóe miệng càng tỏ rõ ý khinh thường hơn.
“Đã không còn sớm nữa, anh Trương mau về đi, không tiễn!”
Phó Cảnh Hoài tràn ngập khí thế nói ra những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tong-tai-cua-be-de-thuong/961229/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.