“Sao lại không phải?” Vinh Tuệ Khanh không khỏi kích động. “Không phải bọn họ khắp nơi đều bắt chước hai người sao?”
Lâm Phiêu Tuyết nhẹ giọng cười: “Muội nghĩ đi đâu vậy? Đầu tiên người có thể đoạt xác không phải là người bình thường, tối thiểu cũng phải tu sĩ Trúc Cơ. Cho tới bây giờ vẫn chưa nghe thấy3người thường có thể đoạt xác. Đóa Ảnh và Đóa Nhan ngay cả Luyện Khí tầng một cũng không đạt được thì sao có thể đoạt xác thành công? Thứ hai, cứ coi như thủ đoạn của họ có thể che mặt trời cao, thật sự đoạt được xác người, vậy thì cần gì phải trăm phương ngàn kế bắt chước chúng1ta? Không phải cứ dứt khoát cướp đoạt luôn là xong sao? Chắc không phải muốn thay vị trí chúng ta để đi làm con trai, con gái của người ta đấy chứ?”
Vinh Tuệ Khanh ngẫm lại cũng thấy đúng, nếu đại tiểu thư và đại thiếu gia của sơn trang Đóa Linh thật sự muốn đoạt xác thì cái họ muốn3cũng là tư chất của Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thể Nguyên, chứ không phải thân phận của hai người. Nghĩ vậy xong liền thấy suy nghĩ của mình hơi sai, không khỏi ngượng ngùng: “Trí giả lo ngàn việc, ắt cũng có việc sai...” Nét cười của Lâm Phiêu Tuyết càng thêm tươi tắn. Nàng cực kỳ khoái tính cách của3Vinh Tuệ Khanh, bỗng nhiên nàng cười phá lên, xoa xoa gương mặt xấu hổ của Vinh Tuệ Khanh: “Còn tự xưng là trí giả cơ đấy, đúng là không biết xấu hổ!”
Vinh Tuệ Khanh ngay lập tức cảm thấy dù mới quen Lâm Phiêu Tuyết nhưng đã thân thiết rồi, trong giây lát bổ nhào người qua cùng nàng nháo loạn9tùng phèo.
Hai thị nữ canh cửa nghe thấy tiếng vui cười ầm ĩ của hai cô nhóc trong viện đều có chút khinh miệt hừ một cái, cũng chẳng có hơi đâu mà vào xem xét bên trong.
Vinh Tuệ Khanh và Lâm Phiêu Tuyết trêu chọc một hồi mới từ dưới chân tường đứng lên, cùng nhau bước đến đồng sương của Vinh Tuệ Khanh.
“Phiêu Tuyết, buổi sáng ta qua bên tỷ uống trà, giờ đến lượt tỷ đến phòng ta dùng trà!” Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Phiêu Tuyết, tỷ có nhớ thời điểm Đóa Linh phu nhân tới kiểm tra linh căn cho tỷ như thế nào không?”
Lâm Phiêu Tuyết bèn kể lại toàn bộ sự tình lúc đó cho Vinh Tuệ Khanh nghe, bao gồm cả Bằng Ngọc Quản và chất lỏng đặc dính biết đổi màu bên trong đó nữa.
Vinh Tuệ Khanh càng nghe càng sợ, trong lòng vừa mừng vừa lo, nhất thời sợ hãi không biết nên nói gì bây giờ.
Nếu Lâm Phiêu Tuyết không lừa gạt mình thì chắc hẳn đêm đó Đóa Linh phu nhân đến cốt là để kiểm tra linh căn. Mà những gì cô cảm nhận được trong lúc ngủ say cũng không hoàn toàn là giả, nó quả thật có liên quan đến chuyện Đóa Linh phu nhân đã làm với mình. Lại nhớ tới dòng nước đông lạnh đặc quánh dính dính trên trán mình, Vinh Tuệ Khanh nâng tách trà đưa vào tay Lâm Phiêu Tuyết rồi thấp giọng hỏi: “Tỷ còn nhớ thứ nước đặc dính kia đem đến cảm giác gì không?”
Lâm Phiêu Tuyết nhíu mày: “Không có cảm giác gì cả. Nó vốn nằm trong Bằng Ngọc Quản, không có chạm vào thì sao ta biết được có cảm giác gì?”
Vinh Tuệ Khanh càng thêm giật mình: “Vốn nằm trong cái ống kia? Sẽ không rò ra bên ngoài?” Lâm Phiêu Tuyết cười khanh khách: “Làm sao có thể rò ra được? Đây chính là pháp bảo, làm sao có thể để rò đây? Ta đã nói với muội rồi, sơn trang Đóa Linh cách ba năm sẽ mở cửa một lần, chọn lựa những thiếu niên bất kể nam nữ có linh căn và tư chất tốt trong vòng năm trăm dặm quanh đây để đưa đến môn phái lớn tu luyện Tiên thuật! Ở nơi này đại danh của sơn trang Đóa Linh vô cùng lừng lẫy nổi tiếng!” Nói xong lời này, giọng điệu mang theo ý mỉa mai. “Nổi tiếng vậy sao?” Lâm Phiêu Tuyết đặt tách trà xuống: “Ở Đại Sở môn phái tu chân không nhiều, trước mắt môn phái có thể xếp hàng đầu cũng chỉ có hai. Một là Long Hổ Môn ngự trên núi Long Hổ cách đây không xa và hai là miếu hoàng gia Hoàng Vận Tự ở kinh thành. Nghe nói Đóa gia từng xuất hiện vài kỳ thi tu chân, nhưng để đạt được tới Trúc Cơ thì không nhiều. Ngoại trừ lão tổ đầu tiên của Đóa gia, bây giờ đã đạt đến Kết Anh. Riêng với Đóa Linh phu nhân kia vẫn đang ở Trúc Cơ. Còn với những anh tài khác của Đóa gia đều ở thời điểm Trúc Cơ liền bỏ mạng.”
“Làm sao tỷ biết tường tận như vậy?” Trong lòng Vinh Tuệ Khanh không khỏi dấy lên chút hoài nghi. Những việc như vậy không phải cứ muốn là có thể nghe được.
Lâm Phiêu Tuyết mỉm cười đáp: “Muội không cần nghi ngờ ta. Tất cả đều do đại tiểu thư Đóa Ảnh kể cho ta nghe, nàng ấy thật sự chỉ muốn kể hết tất cả những gì mình biết cho ta nghe vậy. Nếu như muội không tin thì cứ chờ mấy ngày nữa, nghe những lời nàng ấy kể với muội là sẽ biết ta nói thật hay giả.”
Vinh Tuệ Khanh không nói thêm gì, chỉ yên lặng cúi đầu dùng trà. Lâm Phiêu Tuyết thấy vậy bèn tạm biệt ra về.
Ở phủ thành Vĩnh Chương cách đó trăm dặm, trong biệt viện của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương Ngụy Nam Tâm có vài người đang phóng như bay tới báo tin.
Ngụy Nam Tâm không khỏi kinh hãi: “Đều đã chết? Không một ai còn sống?”
“Vâng thưa vương gia. Không biết trên núi Lạc Thần đã xảy ra biến cố gì mà từ một ngọn núi biến thành hai ngọn đè kín sơn cốc phía dưới. Dốc Lạc Thần cũng đã bị thiêu trụi hoàn toàn, thuộc hạ đã kiểm tra cẩn thận trăm dặm xung quanh, chỉ trừ có khu vực bị đỉnh núi đè lên là không có cách nào để thăm dò ra, còn lại đều đã điểm qua một lượt. Thuộc hạ tìm thấy mười ba thi thể, đều là người của chúng ta!” Người được phái đến núi Lạc Thần bẩm báo lại.
Ngụy Nam Tâm cau mày. Hai ngày trước ông ta có truyền lệnh cho thuộc hạ lưu lại ở Dốc Lạc Thần qua hạc giấy, muốn bọn họ giết Vinh Tuệ Khanh để diệt trừ hậu họa về sau. Nhưng một ngày một đêm trôi qua vẫn không thấy tin báo về, ông ta liền biết chắc đã có chuyện xảy ra nên phải một đội ra ngoài tìm kiếm. Kết quả là đám người được phái đi sau một ngày đều trở về nói rằng người ở đó đã chết hết, bao gồm cả thuộc hạ ông ta lưu lại ở Dốc Lạc Thần!
Ngụy Nam Tâm đứng lên rồi nói: “Các ngươi cứ chờ ở đây, ta đi kiểm tra một chút!” Nói xong bèn đi vào trong phòng. Sau đó ông ta lấy kính Lưu Quang từ trong túi càn khôn ra, khẽ lướt nhẹ tay qua khiến mặt gương trong bỗng lóe lên một luồng sáng chói. Tiếp đến ánh sáng chầm chậm hiện rõ, lộ ra cảnh tượng ở Dốc Lạc Thần.
Trước kia núi Lạc Thần vốn chỉ có một đỉnh duy nhất, giờ đây quả thật đã biến thành hai ngọn núi liền kề nhau. Sau đó hình ảnh chợt thoắt qua, xuất hiện bóng dáng của Vinh Tuệ Khanh vô cùng mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện những nơi cô bé ở lại không phải là phía sau núi Lạc Thần.
Ngụy Nam Tâm càng thêm nhíu chặt đôi mày. Vào thời điểm ông ta còn là đại tướng quân theo chân Hoàng để Đại Sở Nam chinh Bắc chiến tranh đoạt thiên hạ, đã phát hiện ra một huyệt động từ thời xa xưa và tìm được món bảo bối này. Kính Lưu Quang có thể soi rõ mọi chuyện từ kiếp trước sang kiếp sau. Nếu dùng máu để lễ bái còn có thể dùng kính này để tìm người, chỉ cần kẻ đó còn sống thì kính Lưu Quang chắc chắn sẽ chỉ giúp ông ta nơi ẩn náu của kẻ đó. Chính vì nhờ có bảo bối này, Ngụy Nam Tâm đã phò trợ Hoàng đế Đại Sở chém giết vô số kẻ địch, chưa từng thua trận nào.
Ấy vậy mà giờ bóng dáng của Vinh Tuệ Khanh trong gương lại mờ nhạt vô cùng, căn bản không thể nhìn rõ xem cô bé đang ở nơi nào. Rốt cuộc thế này là đã chết rồi hay vẫn còn sống? “Chẳng lẽ ngươi có thể thoát khỏi bàn tay ta sao?” Ngụy Nam Tâm lẩm bẩm, sau đó cất kính Lưu Quang đi rồi bước ra ngoài nói với thuộc hạ: “Được rồi, ta đã biết. Ngươi gọi thuộc hạ của mình trở về đi. Vừa rồi có mật tín từ kinh thành gửi tới muốn ta về đó một chuyến. Ngươi kiểm tra rồi lên danh sách những thuộc hạ đã hy sinh trong nhiệm vụ lần này, sau đó gửi cho đại quản gia, hắn sẽ gửi một phần trợ cấp thật hậu đến gia đình họ. Chỉ cần là người một lòng trung thành với ta, ta sẽ không để cho ai phải chịu thiệt thòi!”
Người bên ngoài thưa vắng một tiếng rồi lui xuống dưới viết danh sách.
Ngụy Nam Tâm đến phòng của Quản Phượng Nữ, mỉm cười nói với bà: “Vương phi, ngày mai chúng ta sẽ hồi kinh. Nàng có muốn gì không, nếu muốn gì thì cùng bản vương ra ngoài dạo một vòng?”
Quản Phượng Nữ nhíu mày lắc đầu: “Ta không muốn ra ngoài, cảm thấy hơi mệt...”
Ngụy Nam Tâm đi đến và ngồi xuống bên cạnh bà, khẽ trêu đùa mấy câu: “Trở về sẽ tốt. Trở về ta sẽ xin Thánh thượng hạ chỉ, phong nàng làm phi. Ta vốn muốn tổ chức cho nàng một hôn lễ thật long trọng, nhưng ta lại sợ người khác trông thấy nàng sẽ muốn cướp nàng đi. Vì thế ta quyết định hôn lễ của hai ta cứ lẳng lặng mà cử hành thôi. Thần không biết, quỷ không hay cưới nàng về, có được không?”
Quán Phượng Nữ không bày tỏ thái độ gì, chỉ nằm nghiêng người trên giường, quay lưng về phía Ngụy Nam Tâm rồi khẽ đáp: “Tùy chàng.”
“Vậy thì được. Thay vì chọn ngày không bằng bất chợt, hôm nay động phòng hoa chúc, rồi ngày mai chúng ta lên đường hồi kinh! Người đâu! Mang trang phục của vương phi tới đây!” Ngụy Nam Tâm vui mừng cho gọi người hầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]