Vinh Tuệ Khanh nghe nói vậy thì buông lỏng tay, Tiểu Hoa liền rơi xuống.
Mão Tam Lang nhanh tay nhanh mắt tóm lấy Tiểu Hoa rồi cười nói với nó: “Xem đi, ngươi còn bám dính lấy người ta, người ta đâu có cần ngươi đâu!”
Tiểu Hoa quay đầu lại nhìn Vinh Tuệ Khanh, nước mắt lưng tròng trong đôi mắt3to tròn. Vinh Tuệ Khanh rõ ràng nghe thấy tiếng van nài của Tiểu Hoa với cô: “Vinh cô nương... Vinh cô nương... ngươi không cần Tiểu Hoa nữa sao?”
Nói một cách chính xác thì không cần dùng tại để nghe mà là tiếng nói của Tiểu Hoa trực tiếp tiến vào trong đại não của cô, cô liền biết Tiểu1Hoa đang nói gì?
Đại nương mập vẫn đang cười hì hì đứng bên cạnh, nhìn Mão Tam Lang và Tiểu Hoa đang khoe khoang.
“Tuệ Khanh, vừa rồi ta giúp cháu mở Thiên Nhãn, thất khiếu lục thức của cháu đã được khai thông nên cháu có thể nghe hiểu được lời mà Tiểu Hoa nói.” Đại cương mập giải thích cặn3kẽ cho Vinh Tuệ Khanh nghe.
Như vậy có nghĩa là sau này cô có thể nghe hiểu được tiếng nói của động vật hay sao? Vinh Tuệ Khanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng liền buột miệng nói ra câu này. Mão Tam Lang lại vô cùng tức giận với câu nói đó của Vinh Tuệ Khanh, coi thường “hừm” một3tiếng rồi phẩy tay áo đi vào trong phòng.
Đại nương mập khoác lấy cánh tay của Vinh Tuệ Khanh. Bà đang định cùng cô đi vào trong phòng thì lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp ôn hòa của một người đàn ông truyền đến:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/3125207/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.