Chương trước
Chương sau
Vinh Tuệ Khanh nghe nói vậy thì buông lỏng tay, Tiểu Hoa liền rơi xuống.

Mão Tam Lang nhanh tay nhanh mắt tóm lấy Tiểu Hoa rồi cười nói với nó: “Xem đi, ngươi còn bám dính lấy người ta, người ta đâu có cần ngươi đâu!”

Tiểu Hoa quay đầu lại nhìn Vinh Tuệ Khanh, nước mắt lưng tròng trong đôi mắt3to tròn. Vinh Tuệ Khanh rõ ràng nghe thấy tiếng van nài của Tiểu Hoa với cô: “Vinh cô nương... Vinh cô nương... ngươi không cần Tiểu Hoa nữa sao?”

Nói một cách chính xác thì không cần dùng tại để nghe mà là tiếng nói của Tiểu Hoa trực tiếp tiến vào trong đại não của cô, cô liền biết Tiểu1Hoa đang nói gì?

Đại nương mập vẫn đang cười hì hì đứng bên cạnh, nhìn Mão Tam Lang và Tiểu Hoa đang khoe khoang.

“Tuệ Khanh, vừa rồi ta giúp cháu mở Thiên Nhãn, thất khiếu lục thức của cháu đã được khai thông nên cháu có thể nghe hiểu được lời mà Tiểu Hoa nói.” Đại cương mập giải thích cặn3kẽ cho Vinh Tuệ Khanh nghe.

Như vậy có nghĩa là sau này cô có thể nghe hiểu được tiếng nói của động vật hay sao? Vinh Tuệ Khanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng liền buột miệng nói ra câu này. Mão Tam Lang lại vô cùng tức giận với câu nói đó của Vinh Tuệ Khanh, coi thường “hừm” một3tiếng rồi phẩy tay áo đi vào trong phòng.

Đại nương mập khoác lấy cánh tay của Vinh Tuệ Khanh. Bà đang định cùng cô đi vào trong phòng thì lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp ôn hòa của một người đàn ông truyền đến: “Y Y, ta về rồi.” Vinh Tuệ Khanh hiếu kỳ quay đầu lại thì lại9nhìn thấy một người đàn ông cũng mặc áo trắng đang đứng ở cửa, như một bản sao lớn hơn, trưởng thành hơn của Mão Tam Lang. Bình tĩnh ổn trọng hơn, khí khái anh hùng, nội liễm, tuấn tú vô cùng.

Đại nương mập hô nhẹ lên một tiếng, bỏ tay của Vinh Tuệ Khanh ra rồi bổ nhào về phía người đàn ông. Người đàn ông liền mở rộng vòng tay rồi ôm trọn đại nương mập vào lòng. Đôi mắt của Vinh Tuệ Khanh mở to đến mức sắp rớt ra! Tên của đại nương mập thể mà lại là “YY”! Con chim bé nhỏ này hình như hơi bị to quá thì phải... Người đàn ông cao lớn tuấn tú ôm lấy một người phụ nữ trung tuổi mập mạp, khung cảnh này không thể tính là quá đẹp đẽ, nhưng lại có một sự hài hòa kỳ lạ ở bên trong.

Vinh Tuệ Khanh nhìn một màn này thì vô thức nhớ tới cha và mẹ của mình. Cha của cô dù không được xuất sắc như người đàn ông áo trắng trước mặt, mẹ cô lúc đó còn xấu xí hơn cả đại cương mập. Hay là cha cô đã biết diện mạo thật sự của mẹ là gì? Vậy thì có phải là cha cô cũng che giấu diện mạo thật của mình đi không? Trong lòng Vinh Tuệ Khanh nhảy lên một cái, đôi lông mày dần nhíu chặt lại. Người đàn ông áo trắng nhìn thấy dáng vẻ của Vinh Tuệ Khanh thì cười lắc lắc đầu nói: “Trông mặt mà bắt hình dong thì không đúng đầu. Mấy người các ngươi không thể nhìn ra được đâu. Chỉ là một gương mặt đầy đặn mà thôi, có gì quan trọng chứ?” Ông ta tưởng Vinh Tuệ Khanh nghĩ rằng hai người họ không được xứng đôi.

Đại nương mập quay đầu lại nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh nhíu mày thì tưởng rằng cô không quen nhìn mình và chồng ân ân ái ái giữa ban ngày ban mặt nên không suy nghĩ gì chỉ cười một tiếng rồi kéo lấy bàn tay của người đàn ông áo trắng nói với Vinh Tuệ Khanh: “Đây là ông nhà ta.” Rồi lại giới thiệu với người đàn ông áo trắng: “Đây là Vinh cô nương, ông biết rồi chứ?” Người đàn ông áo trắng vừa về đã nói chuyện với ô Lão Tam cả buổi, nên đương nhiên đã biết về lai lịch của Vinh Tuệ Khanh.

“Ta biết rồi. Mão Quang phải cảm ơn Vinh cô nương đã giúp phố Hồ Lô của chúng ta phục hồi lại trận pháp. Đại ân đại đức của Vinh cô nương Mão mỗ sẽ không bao giờ quên!” Người đàn ông áo trắng họ Mão tên Quang, chắp tay nói với Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh cũng vái chào lại nói: “Mão đại thúc đa lễ rồi. Bà con hàng xóm ở phố Hồ Lô này cũng có đại ân với Tuệ Khanh, Tuệ Khanh chỉ là có qua có lại mà thôi.”

Mão Quang cười cười rồi làm một động tác tay “mời” với Vinh Tuệ Khanh. Vinh Tuệ Khanh mang theo Tiểu Hoa đi lên phía trước.

Sau khi mấy người bước vào phòng thì đại cương mập liền nhanh chóng đi xuống nhà bếp làm cơm. Vinh Tuệ Khanh thì trốn trong phòng của mình, một mình buồn rầu ngẩn người. Mão Tam Lang khoanh tay nghiêng người dựa vào cửa phòng của Vinh Tuệ Khanh, cậu ta nhìn cô hồi lâu mới đột nhiên cất tiếng hỏi: “Ngươi vẫn chưa có tu vi à? Là một người bình thường sao?”

Vinh Tuệ Khanh giật nảy mình, ngẩng đầu lên nhìn Mão Tam Lang đang đứng trước cửa phòng mình. Cô có chút không vui với sự không mời mà đến này nên chỉ thoáng gật nhẹ đầu.

Mão Tam Lang bước vào phòng, tay nhanh như gió thăm dò huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh nào có phải là đối thủ của Mão Tam Lang cơ chứ, bị đối phương khống chế nên cô không sao cử động được.

Vinh Tuệ Khanh lại càng thêm buồn bực.

Nhưng Mão Tam Lang rất nhanh liền rụt tay lại, hóa giải khống chế với Vinh Tuệ Khanh, nhíu mày nói: “Linh căn của ngươi thật là đặc biệt. Trừ Lối linh căn ra vẫn còn Kim linh căn ẩn giấu. Theo đạo lý mà nói thì Lỗi linh còn là một linh căn dị biệt lẽ ra không nên có thêm một linh căn khác nữa mới phải. Ngươi lại còn có Kim linh căn cũng thuộc ngũ hành, thật không biết đó là họa hay là phúc đối với tu hành của ngươi nữa.”

Sự buồn bực của Vinh Tuệ Khanh chuyển thành kinh ngạc.

Cô biết mình không hề có linh căn. Nhưng qua chuyện ở sơn trang Đóa Linh, cô biết đại khái rằng lúc núi Lạc Thần xảy ra biến cố, mình đã bị “phóng xạ” bắn trúng. Cho nên mới sản sinh ra biến dị, đột nhiên lại có linh căn. Nhưng linh căn sinh ra như thế nào thì cô không sao nhớ ra được.

Nhớ tới ngày hôm đó Tiểu Hoa luôn ở bên cạnh mình, Vinh Tuệ Khanh định đợi tới đêm tối vắng người, cô sẽ đi hỏi Tiểu Hoa xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Dù sao thì hai bọn họ đã có thể nghe hiểu tiếng nói của đối phương rồi mà. Nhưng chuyện linh căn này Vinh Tuệ Khanh nhớ là phải dùng đến dụng cụ đặc thù mới có thể đo đạc suy đoán được, giống như cái ống nhỏ mà Đóa Linh phu nhân lấy ra vậy.

Vậy mà hình như Mão Tam Lang không cần dùng đến công cụ nào khác mà vẫn có thể trực tiếp thăm dò được linh căn của cô. Hơn nữa xem ra còn chuẩn xác hơn một chút với sự thăm dò của Đóa Linh phu nhân thì phải?

Vinh Tuệ Khanh nghĩ không thông liền hỏi luôn: “Huynh làm thế nào mà có thể thăm dò được linh căn của ta vậy? Có phương pháp đặc biệt gì sao?” Mão Tam Lang nghẹn lời, ấp a ấp úng hồi lâu không biết nên nói như thế nào. Đôi mắt của Vinh Tuệ Khanh càng thêm ngờ vực. Cô nhìn Mão Tam Lang đang thẹn quá hóa giận, dựng thẳng đôi lông mày lên hung dữ bảo: “Ngươi quan tâm làm gì!” Nói rồi nổi giận đùng đùng phủi tay áo bỏ đi. Lúc đi đến cửa, cậu ta lại như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu lại bực tức nói: “Ăn cơm thôi!” Như một đứa nhỏ đang giận dỗi vậy. Vinh Tuệ Khanh mỉm cười một cái ôm lấy Tiểu Hoa rồi đi theo sau Mão Tam Lang ra khỏi phòng.

Sau khi ăn cơm xong, Vinh Tuệ Khanh muốn giúp thu dọn bát đũa.

Lúc hai cha con Mão Quang không có ở nhà, đều là hai người Vinh Tuệ Khanh và đại nương mập thu dọn.

Không ngờ được là Mão Tam Lang lại không cho phép cô sờ tay vào, trợn mắt nhìn cô nói: “Ngươi đặt xuống cho ta! Đồ chíp hội vụng về, nếu làm vỡ bát rồi thì ngươi có đền nổi không hả?” Nói rồi, cậu ta đứng dậy nhanh nhẹn quảng bát đũa ở trên bàn hệt như làm xiếc, đưa toàn bộ vào nhà bếp.

Mão Quang và đại cương mập đều nói: “Cứ kệ nó!”. Vinh Tuệ Khanh cười lắc lắc đầu, tỏ ý mình cũng không quan tâm. Nhưng đợi sau khi Mão Quang và đại nương mập đi vào phòng, cô hiếu kỳ đi vào nhà bếp thì phát hiện ra Mão Tam Lang thực sự rất thành thạo. Cậu ta rửa bát vừa nhanh vừa sạch, làm còn giỏi hơn cả mình nữa.

“Huynh lợi hại thật đấy!” Vinh Tuệ Khanh đứng ở cửa nhà bếp cười nói. Mão Tam Lang đang quay lưng về phía cửa nên giật mình, một chiếc đĩa sứ trắng liền rơi xuống đất.

“Ngươi xem, xem đi! Đều tại ngươi hết! Ta đã nói là người đừng có vào rồi mà! Vừa đến một cái là thêm phiền phức ngay! Ngươi muốn ngày mai không còn cái bát nào để ăn cơm nữa đúng không?” Mão Tam Lang vừa chỉ tay mắng Vinh Tuệ Khanh, vừa chỉ tay phải xuống đất. Một đường ánh sáng màu xanh phát ra từ tay của cậu ta chiếu xuống chiếc đĩa sứ trắng bị vỡ trên nền đất. Đột nhiên hệt như thời gian quay ngược lại chiếc đĩa sứ màu trắng bị rơi vỡ đó hợp nhất như cũ và bay lên tay của Mão Tam Lang.

Vinh Tuệ Khanh há hốc miệng, cô cảm thấy cằm mình sắp rớt xuống đất đến nơi.

Mão Tam Lang nhìn thấy bộ dạng đó của Vinh Tuệ Khanh thì cố ý nói một cách bâng quơ: “Chút chuyện vặt thôi, ngươi không cần ngạc nhiên sùng bái ta đến vậy...” Nói thế nhưng khóe miệng lại lặng lẽ hếch lên.

Vinh Tuệ Khanh e hèm một tiếng nói: “Không tồi. Luyện ra được kỹ năng tốt thế này, có thể đi mãi nghệ kiếm tiền được đó...” Nói rồi cô liền quay người bỏ đi, tránh cho Mão Tam Lang lại thẹn quá hóa giận một lần nữa, lại làm ra mấy hành vi kỳ dị với cô thì không hay. Mão Tam Lang ngây ngẩn hồi lâu mới hiểu lời nói của Vinh Tuệ Khanh có ý gì. Cậu ta nhất thời tức giận trợn chừng mắt rồi lại không nhịn được bật cười, một mình ngơ ngác nấn ná mãi ở trong bếp.

Mãi đến lúc Tiểu Hoa vào ăn khuya trông thấy, nhẹ nhàng chít chít hai tiếng, bày tỏ sự khinh thường của mình.

Mão Tam Lang đỏ mặt phất tà áo rời khỏi nhà bếp, đi về phòng của mình ngủ.

Ngày hôm sau, hai cha con Lục gia hàng xóm qua tặng quà cho Vinh Tuệ Khanh. “Cô nương, bộ váy này được làm từ da của lộc thục. Sau này cháu thành thân thì có thể mặc bộ váy này. Ta bảo đảm cháu sẽ sinh hai đứa trong ba năm, muốn có thai là có, mà không muốn có thì cũng sẽ có.” Lão Lục hàng xóm miệng ngậm tẩu thuốc rồi đưa bộ trang phục thêu hoa trắng tặng cho Vinh Tuệ Khanh. Sắc mặt của Vinh Tuệ Khanh có chút khác thường. Cô lớn lên ở Dốc Lạc Thần từ nhỏ thường nghe ông nội nói rằng, lộc thục là một loài thú kỳ lạ, nhìn qua rất giống con ngựa nhưng lông trên người lại giống con hổ. Những người thường mặc trang phục được làm từ da của con vật này, thì có thể đông con đồng cháu.

Bộ đồ này có chút giống như củ khoai lang phỏng tay, Vinh Tuệ Khanh nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong. Sắc mặt cô hết đỏ lại trắng.

Tiểu Lục ca đi cùng với lão Lục tưởng rằng Vinh Tuệ Khanh không thích kiểu dáng của bộ trang phục này nên vội vàng nói: “Ta cho ngươi thêm một miếng da nữa, người cầm lấy rồi viền lên thêm quần áo mà ngươi thích, hiệu quả đều như nhau.” Vừa nói, vừa chạy luôn ra ngoài.

Một lúc sau, tiểu Lục ca đỏ bừng mặt chạy lại, cầm thêm một miếng da lộc thục còn nóng hổi nói với Vinh Tuệ Khanh: “Cầm lấy đi.”

Vinh Tuệ Khanh sững người một lúc mới từ chối nói: “Một bộ này là đủ rồi, ta lấy nhiều như vậy cũng đâu để làm gì?”

Tiểu Lục ca thấy Vinh Tuệ Khanh không muốn thì gấp gáp tới độ mồ hôi đầy đầu, vội vội vàng vàng nói: “Ngươi cầm lấy đi... Nếu ngươi không thích thì đem bán cho mấy vị phu nhân tiểu thư của nhà quan quyền quý bên ngoài. Tất cả bọn họ đều rất muốn có được cái này đó!”

Mão Tam Lang đứng bên cạnh, lạnh mặt theo dõi, lông mày nhíu chặt thành một hàng.

Trong thành Vĩnh Chương, người của ba đại môn phái phong tỏa khắp thành. Bọn họ tìm kiếm gần một tháng trời, gần như lật tung cả tòa thành này lên một lượt vẫn không tìm thấy tung tích của Vinh Tuệ Khanh đâu, lúc này đang thẹn quá hóa giận. Đại Ngưu và Bách Hủy luôn chờ bắt được Vinh Tuệ Khanh. Như vậy thì họ mới có thể gia nhập vào làm đệ tử nội môn của ba môn phái lớn. Hai người họ đợi cũng đến mức sốt ruột. “Đại Ngưu, chúng ta không thể cứ tiếp tục ngồi đợi thế này được. Huynh ra đây với muội, muội có một chủ ý, sẽ nói với vị đại nhân đó.” Bách Hủy nhớ tới trong kiếp trước, vị đại nhân Ngụy Nam Tâm kia có một bảo vật đặc biệt, nên nhắc nhở một chút để ông ta thử xem sao.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.