“Chủ ý gì cơ?”
“Vị đại nhân Ngụy Nam Tâm đó có một bảo bối, hình như có thể dùng để tìm ra vị trí ẩn náu của Vinh Tuệ Khanh.” Bách Hủy đổi một bộ trang phục để đi ra ngoài, nhét túi càn khôn vào thắt lưng.
“Bảo bối? Ngài ấy có bảo bối gì? Sao muội lại biết được?” Đại Ngưu nghi hoặc hỏi.
Hắn vẫn có chút bất an. Bách Hủy hình như có rất nhiều chuyện giấu hắn. Hơn nữa cái bộ dạng3chuyện gì cũng biết trước tiên này thật khiến Đại Ngưu thấy hơi bất mãn…
Tu vi của Bách Hủy bây giờ tăng lên nhiều, mạnh hơn Đại Ngưu một chút.
Sự bất an của Đại Ngưu, Bách Hủy đều nhìn ra cả.
Bách Hủy mỉm cười như hoa nở ngày xuân, đôi mắt diễm lệ, dịu dàng uyển chuyển quấn lấy Đại Ngưu.
Trong lòng Đại Ngưu đột nhiên thấy tốt hơn hẳn, nhưng vẫn bất mãn nói: “Sau này không được tự mình quyết định như vậy1nữa.”
Bách Hủy có chút ngạc nhiên. Mị thuật của cô ta dùng với Đại Ngưu hình như lúc linh nghiệm lúc không. Đại Ngưu vẫn có phần không nghe theo sự sai khiến…
Nhưng cô ta cũng không quá xoắn xuýt gì, chỉ bảo Đại Ngưu cùng đi đến quán trọ Vinh Thăng.
Ngụy Nam Tâm đợi ở đây tới mức sốt ruột, mãi mà vẫn chưa tìm thấy Vinh Tuệ Khanh. Quản Phượng Nữ thì lại ở chốn kinh thành xa xôi. Ông ta chỉ có3thể ngày ngày đem kính Lưu Quang ra, nhìn từng cái nhăn mày nhíu mắt khi nói cười của Quản Phượng Nữ để giải sầu.
“Đại nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-thien-ky/3125205/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.