Chương trước
Chương sau
Mão Quang kéo đại nương mập ngồi xuống bên người, nhẹ giọng bảo: “Điều này ta cũng không nói chính xác được.”

“Đạo lý của dịch thuật, là thuật bất truyền của Nhân giới, yêu tu không kẻ nào hiểu được. Năm đó ta trực ở sau Thái Hoa Sơn, cũng chỉ là may mắn trùng hợp nghe qua vài lần, không học3được tinh thông.” Mão Quang thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có điều, tuy chỉ học được chút ít bên ngoài, nhưng ta vẫn tính được ra, Tam Lang quả thực có một kiếp. Hơn nữa còn là ngay sắp tới.”

Đại nương mập chau mày, lo lắng nhìn về hướng xa xa nơi Tam Lang tới: “Nếu quả thực có kiếp1số, ông không nên để nó ra ngoài. Để nó ngoan ngoãn ở bên cạnh chúng ta. Hai ta cùng trông nom nó, chẳng phải hơn sao?”

“Kiếp số của nó ở đây, làm sao ta để nó ở lại được? Bảo nó đi Thái Hoa Sơn, chính là để nó né qua kiếp nạn.” Mão Quang mang tấm lòng khẩn thiết của3người cha. Ông cũng không đành lòng thấy đại nương mập đau buồn, bèn nghiêng đầu sang, hôn nhẹ lên hai má vợ mình, thấp giọng khuyên nhủ.

Đại nương mập do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn nói với Mão Quang: “Vinh cô nương từng nói mình biết xem bói. Hơn nữa, cô bé có ba tấm mai rùa, đều là vật3phi phàm. Người dùng loại mai rùa này, nhất định là biết dịch thuật.”

Mão Quang hít sâu một hơi. Ông biết, dùng mai rùa xem bói, là một trong những phương pháp đơn giản của dịch thuật. Công cụ có thể phát huy tác dụng lớn nhất khi xem bói, là cỏ thi.

“Long Chưởng môn của Thái Hoa Sơn, là một cao9nhân về dịch thuật. Đáng tiếc lại quá nghiêm trọng về vấn đề phân biệt người và yêu. Mặc dù cũng có qua lại với ta. Nhưng sâu trong nội tâm, hắn không coi ta là một bằng hữu bình đẳng, cũng không bao giờ chịu truyền dịch thuật cho ta cả. Ở chỗ Long Chưởng môn, ta đã từng thấy ba tấm mai rùa. Nghe nói, năm đó sông Lạc Thủy rút, thần rùa đã nhờ Lạc Thư hiến tặng cho Nguyên Thủy chân nhân, người đầu tiên sáng lập Thái Hoa Sơn. Nguyên Thủy chân nhân ngộ đạo bên sông Lạc Thủy, khai sáng ra phái Thái Hoa, truyền đến tận ngày nay đã được năm ngàn năm. Tấm mai rùa đó chính là do thần rùa đưa cho Nguyên Thủy chân nhân trước khi đi. Mai rùa ở chỗ Vinh cô nương không thể nào trân quý hơn mai rùa ở Thái Hoa Sơn được.” Mão Quang nhíu mày, nghĩ đến một chuyện, lại thấy nghèn nghẹn.

Đại nương mập bĩu môi: “Ông đừng có không tin. Cái nhìn của tôi chưa bao giờ sai. Tấm mai rùa trong tay Vinh cô nương, ít nhất cũng có lịch sử trên vạn năm. Ba cái miếng mai rùa ở Thái Hoa Sơn, nhiều nhất cũng chỉ hơn năm ngàn năm, sao có thể so với người ta được.”

Mão Quang lấy tay chống cằm, trầm tư suy nghĩ. Ông biết đại nương mập có tầm nhìn độc đáo, từ trước tới này chưa từng nhìn lầm. Nếu bà đã chắc chắn đến vậy, nói không chừng mai rùa của Vinh Tuệ Khanh thực sự có điểm đặc biệt.

“Nếu tôi có thể nhìn tận mắt thì tốt quá.” Mão Quang đứng lên, chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng. “Bà làm sao biết Vinh cô nương biết xem bói thế?”

Đại nương mập kể lại tình hình lúc trước cho Mão Quang, sau cùng lại nói: “Khi đó, ta chỉ nghĩ bên ngoài có người đuổi giết con bé, con bé không thể đi xem bói tiếp được, nên mới giữ lại. Ai mà biết...” Ai mà biết được, con mình lại động lòng với người ta.

Rốt cục là oan nghiệt kiếp trước, hay là kiếp số đời này đây?

Mão Quang nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục thì vẫn muốn làm cho rõ chuyện này, bèn nói: “Vào giữa trưa, ta đến hậu viện dạy Húc Nhật Quyết cho Vinh cô nương. Buổi tối, cơm nước xong, ta sẽ nói chuyện với cô bé. Xem cô bé có thể dùng mai rùa giúp Tam Lang tính một quẻ không.”

Đại nương mập gật gật đầu: “Vậy thì tốt quá. Ta cũng lo cho an nguy của Tam Lang.”

Hai người bàn bạc xong bèn cùng nhau trở về phòng.

Tới giữa trưa, Vinh Tuệ Khanh tiến vào hậu viện. Nhưng cô không gặp được Mão Tam Lang, người đến là Mão Quang, cha của Mão Tam Lang.

“Mão đại thúc.” Vinh Tuệ Khanh hành lễ. “Mão đại ca đâu rồi ạ?” Nói rồi ngó thử phía sau Mão Quang.

Mão Quang cười đáp: “Vinh cô nương, Tam Lang có việc phải ra ngoài. Hôm nay ta tới dạy cháu luyện tập Húc Nhật Quyết.”

Vinh Tuệ Khanh ngẩn ra, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười: “Làm phiền đến thúc rồi.”

Mão Quang tươi tỉnh đáp: “Vinh cô nương khách khí quá.” Nói xong, liền giải thích với Vinh Tuệ Khanh. “Không biết Tam Lang đã nói với cháu chưa? Húc Nhật Quyết có thể giúp cháu che giấu Lôi linh căn. Đợi khi Húc Nhật Quyết lên đến tầng thứ hai, tu sĩ bên ngoài sẽ nhìn và kiểm tra không ra được Lôi linh căn của cháu, mà chỉ có thể dò ra được Hỏa linh căn và Kim linh căn.

Vinh Tuệ Khanh cẩn thận ngẫm nghĩ: “Ý của thúc là, Lôi linh căn được ngụy trang thành Hỏa linh căn sao ạ?”

“Đúng là như thế.”

“Không có thứ gì có thể kiểm tra ra được linh căn thực sự chứ ạ?” Vinh Tuệ Khanh nhớ tới tất cả những gì xảy ra tại sơn trang Đóa Linh, vẫn cảm thấy có chút không yên tâm. “Liệu có món kỳ trân dị bảo nào, kiểm tra ra linh căn thực sự không?”

“Còn nữa.” Vinh Tuệ Khanh có phần khó hiểu. “Cứ cho là người ta kiểm tra ra cháu có Lôi linh căn, thì có gì không ổn ạ? Chẳng lẽ có kẻ dám đổi trắng thay đen, cướp lấy Lôi linh căn của cháu ư?” La Thần từng nói, Bích Ngọc Liên Hoa đã không còn trên đời. Sẽ không còn ai dám mạo hiểm đối đầu với Thiên Kiếp, đi cướp linh căn của người khác nữa.

Mão Quang vẫn chỉ cười, đáp: “Điều này rất khó nói. Linh căn thông thường, cho dù có là Thiên linh căn duy nhất, những nhân sĩ có tu vi cao chưa chắc đã để vào mắt. Nhưng Lôi linh căn thì khác. Người có Lôi linh căn, vào lúc độ kiếp sẽ không cần sợ thiên lôi đe dọa. Loại tư chất này đối với rất nhiều tu sĩ chuẩn bị độ kiếp mà nói, là thứ tốt nhất trên đời, chỉ có thể gặp mà không thể cầu?”

“Hiếm có như vậy sao?” Vinh Tuệ Khanh có phần không tin, hơi hơi nhăn mũi.

Mão Quang nghiêm mặt: “Cháu đừng nghi ngờ. Ở Đông Đại Lục, cả vạn năm nay, cháu là người duy nhất có Lôi linh căn.” Mão Quang ngưng một chút rồi nói tiếp: “Vì sao những kẻ ngoài kia tìm cháu. Ta nghĩ, ít nhiều gì cũng có liên quan đến linh căn của cháu rồi.”

Vinh Tuệ Khanh vào phố Hồ Lô cũng đã hơn hai tháng, sự tín nhiệm của cô dành cho các yêu tu nơi này ngày càng tăng lên. Sự tín nhiệm ấy dành cho người đã tu luyện Húc Nhật Quyết là Mão Quang lại càng nhiều hơn một phần. Còn chuyện những người ngoài kia vì nguyên nhân gì mà đuổi giết mình, có lẽ cũng có thể cho vài người biết.

Nếu có một ngày mình ra ngoài rồi bị hại, cũng sẽ không đến nỗi chết không minh bạch. Ít nhất còn có người biết lý do thực sự.

“Mão đại thúc, chuyện kể ra rất dài.” Bộ dạng của Vinh Tuệ Khanh trông có vẻ như chuẩn bị nói chuyện hồi lâu.

Mão Quang phất tay cản cô lại: “Hôm nay giờ giấc vừa đúng. Cháu cứ luyện tập Húc Nhật Quyết đã. Có chuyện gì, chúng ta ăn cơm tối xong thì nói, được chứ?”

Vinh Tuệ Khanh gật gật đầu, việc tu hành vẫn quan trọng hơn.

Kể từ khi biết mình có linh căn, cũng có thể tu hành, Vinh Tuệ Khanh phấn chấn hẳn lên.

Lúc trước, cô cho rằng mình không thể tu hành, cả đời này đều không thể đánh lại tên đại ác nhân đó. Vốn định đi đường vòng, mượn tay người khác, trừng trị ông ta.

Hiện giờ biết bản thân có thể tu hành, liền không nói nhiều nữa, làm cho mình mạnh lên rồi tính.

“Xin Mão đại thúc chỉ giáo!” Vinh Tuệ Khanh chắp tay trước Mão Quang.

Mão Quang quay lưng về phía mặt trời, đứng vững vàng như một ngọn núi, một luồng uy áp từ linh lực nặng tựa Thái Sơn ập thẳng xuống đầu.

Vinh Tuệ Khanh cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn ôm đầu bỏ chạy. Cô đứng trước mặt Mão Quang, chết cũng không khuất phục.

Mão Quang thu lại uy áp, vừa lòng gật gật đầu. “Ánh mắt của Tam Lang không tồi. Cháu rất cứng cỏi, là một trong số rất ít nhân loại có được điều kiện tu luyện Húc Nhật Quyết.”

Trái tim Vinh Tuệ Khanh nhảy lên vô cùng mãnh liệt, máu toàn thân cũng dường như bị uy áp của Mão Quang rút ra từ đỉnh đầu.

Uy áp từ Mão Quang vừa thu lại, toàn bộ máu trong người lại như từ đỉnh đầu chảy xuống, mạch máu nhanh chóng co lại.

Căng ra, rồi lại co rút đến cực điểm, trực tiếp tác động đền kỳ kinh bát mạch Vinh Tuệ Khanh. Như thể cơn nước lũ tràn bờ đê, hết lần này đến lần khác dội vào kinh mạch yếu ớt của cô.

Loại đau đớn này, chẳng khác nào khoét vào cương cốt, không phải thứ người thường có thể chịu được.

Vinh Tuệ Khanh cắn răng thật chặt, không để bản thân đau mà kêu ra tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, ánh nắng chói chang giữa trưa cũng không khiến nó hồng lên được chút nào.

Cô bé là một đứa trẻ kiên cường, có thể chịu được khổ, hơn nữa phẩm hạnh lại đoan chính. Luyện tập Húc Nhật Quyết thực ra lại rất hợp với tính tình của cô bé.

Tiếp theo, thì phải xem nhận thức và tư chất.

Tu hành là khảo nghiệm đối với cả thể lực và trí tuệ, bên nào kém cũng đều không được.

“Tầng thứ nhất của Húc Nhật Quyết, ôm lấy dương gánh lấy âm, hướng dựa vào trùng khí mà hòa hợp. Thấy được cái nhỏ là rõ ràng, biết giữ nhu hòa là mạnh mẽ. Dùng ánh sáng này, khôi phục lại cái sáng tỏ ấy, không để lại tai ương, đó là tìm về vĩnh cửu. Đạo là hư không nhưng lại vô cùng vô tận, uyên thâm tựa như khởi nguồn vạn vật. Giấu đi mũi nhọn, tháo bỏ tranh chấp, không đấu với đời. Húc Nhật lên cao.” Khẩu quyết mà Mão Quang đọc, có phần không giống Mão Tam Lang.

Có điều Vinh Tuệ Khanh lập tức phản ứng được ngay. Mão Tam Lang đọc cho cô nghe là nguyên văn. Còn những gì Mão Quang vừa đọc, là đã có thêm lí giải của chính mình.

Tu vi của Mão Quang khẳng định là cao hơn so với Mão Tam Lang. Lời chú giải của ông, quả đúng là lời vàng ý ngọc.

Vinh Tuệ Khanh lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay chắp trước ngực thành hình ngọn lửa. Cô yên lặng nhìn vào trong, tìm kiếm “Thức hải” của bản thân.

Cô nhớ rõ lần đầu nhìn vào, thức hải của mình nhỏ cỡ hạt đậu, u tối, không nhìn ra hình dáng và tính chất cụ thể. Nó trôi nổi trong một không gian vô biên vô hạn.

Sau khi Húc Nhật Quyết lưu chuyển được một Đại Chu Thiên, thức hải của cô bỗng chốc lóe lên một tia chớp. “Tách” một tiếng, giống như khi Bàn Cổ lập ra trời đất, bên trong thức hải mây gió quay cuồng, không ngừng phân tách, lôi kéo, xé rách. Thể tích cũng lớn lên bằng cỡ quả trứng chim.

Vinh Tuệ Khanh có chút không vừa lòng. Cô rất muốn tiến vào thức hải của mình nhìn thử xem, bên trong rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Nguyện vọng của cô mãnh liệt là thế, đến nỗi thần thức yếu ớt vừa chớm xuất hiện kia đã nghe theo lời cô, chui vào thức hải.

Sau khi đi vào trong đám mây mù ấy, Vinh Tuệ Khanh mới hiểu được vì sao nơi này lại gọi là “Thức hải”.

Quả đúng là một vùng biển. Chẳng qua, nước biển là mây mù màu trắng, giữa trời còn lơ lửng những đám mây vàng.

Tuy nhìn từ bên ngoài, chỉ nhỏ như quả trứng chim. Nhưng đi vào bên trong lại là một không gian vô biên vô hạn.

Hẳn đây chính là “Trong Tu Di có hạt cải, trong hạt cải có Tu Di”!

Ánh nắng ban trưa trở nên chói chang hơn, đổ xuống nóng rát. Xâm nhập vào từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Vinh Tuệ Khanh, dưới sự chỉ dẫn của Húc Nhật Quyết, nó nhanh chóng bị luyện hóa, vận hành xong một Tiểu Chu Thiên.

Khi Lôi linh căn và Húc Nhật Quyết gặp nhau, cũng như đám cháy khi mồi lửa cô độc gặp phải rừng rậm, lập tức bùng lên đầy khí thế.

Lôi linh căn không ngừng được mài giũa bởi tinh hoa của ánh nắng, dần dần xảy ra biến hóa. Từ một cột sáng màu xanh tím, chuyển thành màu đỏ như lửa.

Mão Quang vẫn luôn theo dõi sát sao tình hình của Vinh Tuệ Khanh.

Nhận ra Lôi linh căn của Vinh Tuệ Khanh đã bắt đầu chuyển thành màu của Hỏa linh căn, Mão Quang không khỏi giật mình: Thế này là trực tiếp từ tầng thứ nhất tiến vào tầng thứ hai của Húc Nhật Quyết? Sao con bé làm được?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.