Chương trước
Chương sau
Đúng giữa trưa, tại hậu viện Mão gia, ánh mặt trời càng lúc càng tỏa sáng tới gay gắt, vô số ánh sáng đua nhau lao về phía đỉnh đầu Vinh Tuệ Khanh.

Sau3khi chịu một trận đau nhức, Vinh Tuệ Khanh dần dần thích ứng được với sự vận hành của Húc Nhật Quyết.

Ánh mặt trời ấm áp rót vào từ huyệt Bách Hội trên1đỉnh đầu, nhanh chóng bị Húc Nhật Quyết hấp thu, chuyển hóa.

Có lẽ là Lôi linh căn thực sự rất phù hợp với loại công pháp này.

Vinh Tuệ Khanh bỏ công có một3lần, đã từ cảm thụ khí cơ, tiến vào tầng thứ nhất của Húc Nhật Quyết, chẳng bao lâu sau đã chạm tới hàng rào mỏng manh tầng thứ nhất, tiến dần về3phía tầng thứ hai.

Mão gia đời đời tu luyện Húc Nhật Quyết, cũng có rất nhiều thiên tài từng xuất hiện. Nhưng người có thể phá vỡ tầng thứ nhất tiến vào tầng9thứ hai nhanh như Vinh Tuệ Khanh, thì quả thực chưa từng có.

Ngay cả lão tổ tông đã phi thăng của Mão gia năm xưa cũng không nhanh đến thế.

Húc Nhật Quyết tầng thứ hai, tức là đã tương đương với tu sĩ Nhân giới ở Luyện Khí kỳ đại viên mãn.

Nói cách khác, trong lúc vô tình, Vinh Tuệ Khanh đã sắp vượt qua Luyện Khí, xông thẳng tới tầm tu sĩ Trúc Cơ của Nhân giới.

Như vậy cũng không khỏi quá nhanh.

Cái gốc căn bản không vững vàng thì việc tu luyện sau này sẽ gặp trở ngại, tốn nhiều công sức mà lại chẳng được bao nhiêu.

Mão Quang ngẫm nghĩ, thu hồi lại cánh tay phải đang đặt tại huyệt Bách Hội, hỗ trợ cô bé hấp thu tinh hoa ánh mặt trời. Sau đó lại dùng hai tay vung lên trước ngực, vẽ ra một hình tròn, giống như một chiếc lồng, che chắn toàn bộ hậu viện Mão Gia, ngăn lại ánh mặt trời rực rỡ. Đồng thời gián đoạn việc hấp thu, tu luyện của Vinh Tuệ Khanh.

“Cháu đừng gấp gáp, trước hết phải củng cố vững chắc tu vi cảnh giới của mình hôm nay đã. Mặc dù cháu tiến vào tầng thứ hai rất nhanh, nhưng nếu trụ cột tầng thứ nhất không ổn định, cháu sẽ phải dừng lại ở tầng thứ hai rất lâu. Mão gia chúng ta cũng có rất nhiều người mãi mãi dừng lại ở tầng thứ hai của Húc Nhật Quyết, cả đời không tiến thêm được nửa bước.” Mão Quang đứng sau Vinh Tuệ Khanh, dùng môn thần công Sư Tử Hống của Phật môn đưa những lời của mình vào tâm trí cô bé.

Vinh Tuệ Khanh thì lại vô cùng sốt ruột.

Từ lúc nhập định, tới sau khi cảm thụ khí cơ, cô liền phát hiện toàn thân đã không còn chịu sự khống chế của mình nữa. Nhập đạo, thăng cấp, sau đó còn suýt trực tiếp xông tới Trúc Cơ. Trong cơ thể cô tựa hồ có một linh hồn đang bị áp chế, muốn phá tan gông cùm xiềng xích mà ra!

Tầng thứ nhất của cô còn chưa vững vàng, đã bị luồng sức mạnh mà cô không khống chế nổi kia kéo lên một cách không khoan nhượng, lao thẳng tới tầng thứ hai.

Sau khi tiến vào tầng thứ hai của Húc Nhật Quyết, luồng sức mạnh kia vẫn không chịu bỏ qua, thậm chí còn muốn tiếp tục vượt lên tu sĩ Trúc Cơ của Nhân giới!

Đó đâu phải cái hàng rào nho nhỏ thông thường của Luyện Khí kỳ!

Nếu không phải Mão Quang đột ngột ra tay, chắn lại ánh mặt trời, Vinh Tuệ Khanh cảm thấy mình sẽ chết giữa dục vọng thăng cấp không thể ngăn lại này.

Thứ dục vọng ấy thật quá kinh khủng.

Cho dù tới lúc này, cô vẫn không nhúc nhích nổi.

Luồng sức mạnh kia nương vào sự lưu chuyển của Húc Nhật Quyết khi tu luyện, vừa rồi vốn định đột phá tầng thứ hai, tiến vào cảnh giới Trúc Cơ.

Hiện giờ bị cắt ngang giữa chừng, bên trong thân thể Vinh Tuệ Khanh giống như một trái bóng lớn tích tụ vô số không khí. Tuy bề ngoài không thấy căng phình, nhưng kinh mạch và đan điền bên trong đã căng tới sắp vỡ ra. Đến cả thức hải lúc trước chỉ bằng quả trứng chim, giờ cũng đã lớn lên bằng cỡ một trái đào.

Mỗi một tấc lớn lên ấy, đều là một lần khổ hình với Vinh Tuệ Khanh.

Nhưng cô chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.

Tới sau cùng, cô thực sự không chịu nổi nữa, ngửa đầu kêu lên một tiếng. Tiếng kêu tựa như hạc chấn cửu thiên, phá tan tấm chắn do Mão Quang bày ra ở hậu viện, lần nữa tiếp xúc với ánh sáng rực rỡ bên ngoài.

Vô số luồng sáng ánh kim lại rót vào đỉnh đầu Vinh Tuệ Khanh lần nữa. Nhưng lúc này, nó không còn giúp cô mở rộng kinh mạch, rèn luyện đan điền, mà là không do dự rút đi toàn bộ linh lực vừa rồi cô tích lũy được. Sau đó lập tức thoát khỏi thân thể Vinh Tuệ Khanh nhanh như chớp, vội vã lao về phía xa. Tựa như đứa trẻ lạc đường rốt cục cũng tìm được đường về nhà, đang dốc toàn bộ sức lực ra mà chạy về mục tiêu phía trước.

Trong sơn động tại núi Lục Hợp cách đó hàng trăm dặm, La Thần lúc này đang ngồi khoanh chân suy nghĩ, cả người gầy guộc, suy yếu tới sắp ngất. Y đột nhiên mở to hai mắt, nhìn đăm đăm về phía thành Vĩnh Chương.

Trận mưa sao màu vàng mà mắt thường không thể thấy được vượt qua không trung, bay về phía sơn động trong núi Lục Hợp.

Tròng mắt La Thần dần dần xuất hiện ánh sáng màu đỏ, sâu trong đôi mắt ấy, sắc máu mờ mịt không ngừng quay cuồng. Màu đỏ đó càng lúc càng đậm, dần dần nhuộm cả cặp mắt y thành một màu đỏ đầy yêu dị, ma mị đầy tai họa.

Tiếng kêu của Vinh Tuệ Khanh vượt qua cả kết giới phố Hồ Lô, truyền tới núi Lục Hợp cách đó cả trăm dặm.

La Thần nhắm mắt lại, ngửa đầu há miệng, từng tiếng cười vang lên phá vỡ tầng mây. Trận mưa sao màu vàng mang theo linh lực của Vinh Tuệ Khanh dần dần bị La Thần chặn lại giữa chừng, hấp thu toàn bộ vào cơ thể.

Những linh lực này đối với La Thần mà nói chỉ là nhỏ bé không đáng kể. Tuy nhiên nó lại tới vừa khéo, giúp mở ra cái nút phong ấn sức mạnh của y.

Đối với một kẻ mạnh mà nói, không có điều gì đáng mừng hơn sức mạnh lại quay về lần nữa.

La Thần lập tức đem toàn bộ bùa trên người dán ra ngoài, kết thành một lớp rào bảo vệ, vây bản thân vào giữa. Sau đó đợi tu vi của mình chầm chậm phục hồi.

Tuy rằng khôi phục vô cùng chậm, nhưng dù thế nào cũng là một bắt đầu tốt, không phải sao?

Trong vòng bảo hộ, La Thần chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía thành Vĩnh Chương. Hai tròng mắt đỏ rực ban nãy đã khôi phục lại thành đen trắng rõ ràng, không chút hỗn tạp.

“Cô bé... rốt cục đã bước lên con đường tu hành rồi.” Tâm tình La Thần vô cùng phức tạp.

La Thần nhắm mắt lại, chìm vào suy nghĩ.

...

Bên trong thành Vĩnh Chương, tiếng kêu thảm kia của Vinh Tuệ Khanh đã kinh động đến rất nhiều người.

Âm thanh này không phải là tiếng động bình thường, người thường sẽ không cảm nhận được.

Nhưng trong thành Vĩnh Chương lại có một số tu sĩ, còn có vài tên yêu ma có lai lịch, đều bị tiếng kêu ấy giày vò tới đầu đau như búa bổ, không ngừng quay cuồng tại nơi ẩn thân của mình.

Vất vả lắm mới chờ âm thanh đó biến mất, bọn họ mới có thể thở không ra hơi mà chạy tới quán trọ Vinh Thăng. Tìm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương Ngụy Nam Tâm, người đứng đầu ở đó, để tìm hiểu tin tức.

Ngụy Nam Tâm là tu sĩ Kim Đan duy nhất trong thành Vĩnh Chương, cũng là tu sĩ duy nhất không bị tiếng kêu của Vinh Tuệ Khanh làm chấn động.

Thấy bộ dạng thấp thỏm lo âu từ đám thuộc hạ của mình, Ngụy Nam Tâm mắng với giọng bực tức: “Chẳng qua chỉ là yêu nữ xông lên Trúc Cơ thất bại mà thôi, có gì mà các ngươi phải ngạc nhiên?!”

Người khác có thể không biết, chứ Ngụy Nam Tâm thì biết quá rõ ràng.

Tiếng kêu kia là từ trong phố Hồ Lô của thành Vĩnh Chương truyền tới.

Phố Hồ Lô là một trong những nơi Yêu tu tập trung sinh sống tại Nhân giới. Ngụy Nam Tâm thân là tu sĩ có đẳng cấp cao tại Đại Sở, những tin tức này vẫn là có hiểu biết phần nào.

“Thất bại? Vậy là tốt rồi. Bằng không thì thật không biết phải làm sao?”

“Nữ yêu tu? Thành Vĩnh Chương có yêu tu sao?”

Quần chúng không biết rõ chân tướng đua nhau bàn tán.

Đại Ngưu và Bách Hủy đi lẫn giữa đám người, nghe thấy những lời này thì lấy làm khó hiểu.

Mấy ngày nay cả hai đều ở tại quán trọ Vinh Thăng. Tuy rằng Ngụy Nam Tâm đã đồng ý để bọn họ bái sư, thế nhưng lại chẳng nói sẽ cho bọn họ bái sư ở phái nào.

Cả hai sống ở đây, chẳng khác với bị giam lỏng là bao.

Bách Hủy sớm đã nghĩ tới điểm này. Tuy có thầm hối hận, nhưng trong lòng cô ta cũng không dám vội vàng. Chỉ có thể ngồi mong Vinh Tuệ Khanh sớm bị bắt lại, bọn họ có thể nhanh chóng trở thành đệ tử nội môn của ba đại môn phái.

“Ta đi hỏi thăm một chút, xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.”

Bách Hủy nhẹ giọng dặn Đại Ngưu một tiếng, sau đó đi đến chỗ đám tu sĩ tu tập gần đó nghe ngóng.

Nghe được những bình luận kia, sắc mặt Bách Hủy hết sức khó coi.

Tuổi tác của cô ta và Đại Ngưu cũng không lớn, đã là Luyện Khí tầng thứ hai. Ở quán trọ Vinh Thăng này, cũng xem như là hàng đầu. Đến cả tu sĩ Trúc Cơ cũng có phần khách khí với bọn họ.

Có điều nghe tới chuyện nữ yêu tu vừa rồi đột phá Trúc Cơ thất bại tuổi tác không lớn, hình như mới chỉ có tám, chín tuổi. Tư chất đến bậc ấy, quả thực là khiến cho không biết bao nhiêu tiểu bối của các đại phái Nhân giới mất mặt tới không còn đất sống.

“Có thể đột phá Trúc Cơ, tức là Luyện Khí đã phải đại viên mãn rồi. Tám, chín tuổi mà có thể đột phá tầng thứ chín của Luyện Khí, thật sự là hậu sinh khả úy.” Một tu sĩ Trúc Cơ hơn trăm tuổi vô cùng cảm khái.

Bách Hủy lại càng căm tức hơn. Để nói về tư chất và cơ duyên, ai có thể bì được với cô ta cơ chứ!

Dựa vào cái gì mà nữ yêu kia mới tám chín tuổi đầu đã đột phá Trúc Cơ!

Khoan... Ngươi vừa nói gì? Làm sao ngươi biết nữ yêu tu kia chỉ có tám, chín tuổi?

Tiếng chuông cảnh tỉnh vang lên trong đầu Bách Hủy, cô ta dường như nghĩ ra được điều gì.

Yêu tu có tài năng tuyệt diệu đến thế, lại là ở nước Đại Sở. Kiếp trước cô ta đã sống tới gần trăm tuổi, nhưng chưa từng nghe nói tới.

Tài năng tuyệt thế ở đâu ra mà nhiều vậy được? Lại cứ không có ở đời trước, trọng sinh tới kiếp này rồi, lại có người tới đoạt mất hào quang của cô ta, đặc biệt là con nhóc Vinh Tuệ Khanh!

Vinh Tuệ Khanh chẳng phải vừa đúng tám, chín tuổi hay sao...

Bách Hủy giật mình, đi tới hỏi các tu sĩ Trúc Cơ: “Xin hỏi vị trưởng lão này, làm thế nào ngài biết được nữ yêu tu kia chỉ có tám, chín tuổi thế?”

Tu sĩ Trúc Cơ kia bị mị thuật của Bách Hủy gây ảnh hưởng, biết thì nhất định sẽ nói, mà nói thì sẽ nói không thôi. Người đó kéo tay cô ta, nhẹ nhàng bảo: “Ngụy đại nhân là tu sĩ Kim Đan, tu vi Phật môn của ngài ấy cao thâm, đặc biệt là Sư Tử Hống. Đó là môn công pháp mà ngài ấy ẩn giấu. Những tu sĩ biết loại công pháp này đều hết sức mẫn cảm với âm thanh. Cho nên ngài ấy có thể dựa vào một tiếng kêu của tu sĩ lúc thăng cấp mà đoán ra tuổi cùng tu vi. Những điều này đều là ngài ấy nói cả.”

Ánh mắt Bách Hủy lóe lên, cô ta tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Vậy thì làm sao biết được là một yêu tu đây? Nói không chừng là một tu sĩ Nhân giới cũng nên...”

Vị tu sĩ Trúc Cơ nọ nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Bách Hủy, chỉ thấy cả lòng dạ lẫn tinh thần đều say cả. Bèn dùng tim gan mà nói lời thật với cô ta: “... Ở cái nơi đó, không phải yêu tu thì là gì?” Nói rồi lại dặn Bách Hủy: “Ngươi đừng hỏi nhiều. Hỏi nhiều chẳng có điểm nào tốt cho ngươi cả đâu.”

Bách Hủy lập tức hiểu ngay.

Tại kiếp trước, trong một lần vô tình, cô ta cũng từng nghe người ta nói tới. Trong thành Vĩnh Chương còn có một ngôi thành khác, đó chính là nơi yêu tu cư ngụ.

Tiếng kêu kia chính là vang lên từ nơi đó, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng đó là yêu tu...

Bách Hủy hừ một tiếng. Đúng là một đám ngu xuẩn, ai nói nơi yêu tu sống thì chỉ có yêu tu mới ở? Kiếp trước cô ta còn nghe được chuyện tình đau khổ của một yêu tu và một nữ tử Nhân giới. Kết cục của câu chuyện đó chính là, nữ tử Nhân giới được yêu tu dẫn tới nơi yêu tu sinh sống, rồi sau đó sinh con đẻ cái, hạnh phúc bên nhau...

Bách Hủy rời khỏi chỗ đám tu sĩ kia tụ tập, tiến tới bên cạnh Ngụy Nam Tâm. Cô ta thi lễ trước, rồi sau đó hạ giọng nói: “Đại nhân, ngài tìm Vinh Tuệ Khanh kia lâu như vậy rồi, đã từng tới khu yêu tu sinh sống xem thử chưa?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.