*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu ở vòng thi thứ nhất không thể luyện chế ra đan dược đơn giản nhất trong thời gian chỉ định thì không đủ tư cách đạt được phẩm cấp Luyện Đan Sư.
Hai nén hương qua đi, có Luyện Đan Sư dự thi đã luyện ra được đan dược, vén lều lên, bắt đầu triệu hoán Nghiệm Đan Sư của thần điện Quang Minh tới nghiệm đan trước mặt mọi người.
Chỉ có duy nhất bên phía lều của Vinh Tuệ Khanh là vẫn yên tĩnh, ngay cả một hơi khói cũng không tỏa ra, chỉ nhìn thấy sáu chữ lớn là “Thanh Vân Tông” và “Vinh Tuệ Khanh” xoay quanh trên đỉnh lều của cô, không hề có dấu hiệu mở3lò luyện đan.
“Chuyện gì vậy nhỉ?” Lang Thất vô cùng khó hiểu chỉ về phía lều của Vinh Tuệ Khanh hỏi: “Chỉ còn thời gian một nén hương, sao chủ nhân vẫn chưa bắt đầu luyện đan vậy? Có kịp không?”
“Nếu như không luyện ra được đan dược trong vòng ba nén hương thì sẽ thế nào?” Xích Báo căng thẳng hỏi.
“Sẽ bị hủy tư cách.” Một người phục vụ ở bên ngoài phòng bao trả lời câu hỏi của Xích Báo.
La Thần vẫn thản nhiên như trước đứng ở phòng bao, hai mắt chăm chú xuất thần nhìn về phía lều của Vinh Tuệ Khanh.
Trên khán đài cao nhất, Thánh nữ Quản Khinh Sa mang khăn che mặt ngồi trên0đài, trong lòng cũng đang thầm cảm thấy kỳ lạ. Chỉ có Ngụy Khanh Khanh ngồi bên cạnh nàng lộ ra nụ cười quái dị trên gương mặt có thể coi là thanh tú.
Ngụy Khanh Khanh chỉ có duyên gặp mặt Vinh Tuệ Khanh một lần, chính là hôm cô ta được Thánh nữ Quản Khinh Sa đón từ vương phủ vào kiệu, cô ta vội vàng nhìn thoáng qua Vinh Tuệ Khanh dưới đất.
Dáng vẻ tuyệt mỹ giai nhân kia khiến cô ta nhớ rất rõ. Không biết vì sao cô ta vừa nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh thì đã chán ghét cô đến tận xương tủy, hận đến mức mong rằng cô chưa bao giờ từng xuất hiện.
Có điều5sau đó cô ta bị Thánh nữ Quản Khinh Sa dẫn vào thần điện Quang Minh, còn bị nàng thu nhận làm đệ tử đích truyền, lại nhận được sự đãi ngộ vô cùng tốt từ thần điện Quang Minh cho nên dần dần quên mất Vinh Tuệ Khanh.
Mãi đến gần đây cô ta mới lại nghe thấy cái tên Vinh Tuệ Khanh này lần nữa.
Không chỉ các sư huynh, sư tỷ, sư thúc, sư bá, mà còn có những chấp sự cấp cao của thần điện Quang Minh cũng đang bàn tán về Vinh Tuệ Khanh, ngay cả sư phụ của mình – Thánh nữ Quản Khinh Sa cũng có thái độ khác lạ với Vinh Tuệ Khanh.
Tuy thái độ4của Quản Khinh Sa vô cùng tế nhị, cho dù người bình thường không phát hiện ra được nhưng Ngụy Khanh Khanh lại vô cùng mẫn cảm. Một chút biến đổi tâm tình của Quản Khinh Sa cũng không thoát khỏi ánh mắt cô ta.
Cô ta vốn không muốn để ý, nhưng về sau càng nghe nhiều chuyện liên quan đến Vinh Tuệ Khanh, trong lòng cô ta trỗi dậy cảm giác nguy cơ cực lớn... Tại sao lại có cảm giác này, Ngụy Khanh Khanh không muốn đào sâu suy nghĩ, cô ta chỉ cảm thấy rằng không thể để Vinh Tuệ Khanh vào được thần điện Quang Minh!
Cho nên khi thánh nữ Quản Khinh Sa muốn đích thân đến9quan sát cuộc thi luyện đan lần này, Ngụy Khanh Khanh cũng hạ quyết tâm, trăm phương ngàn kế theo Quản Khinh Sa đến đây xem thử.
Khi quan luyện khí được gọi đến trước lều của Vinh Tuệ Khanh, Ngụy Khanh Khanh đã ra hiệu bằng ánh mắt với hắn ta.
Quan luyện khí đã thầm yêu thánh nữ Quản Khinh Sa từ lâu, đương nhiên là răm rắp nghe lời đệ tử yêu quý của Quản Khinh Sa là Ngụy Khanh Khanh.
Quan luyện khí của thần điện Quang Minh vẫn đang lật đi lật lại lò luyện đan của Vinh Tuệ Khanh để kiểm tra.
Lúc mới bắt đầu, Vinh Tuệ Khanh vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường.
Mãi đến khi hết hai nén hương, Vinh Tuệ Khanh mới phát hiện ra quan luyện khí có gì đó không đúng, không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngươi còn muốn kiểm tra tới khi nào?”
Quan luyện khí ngẩng đầu lên, nhìn hai nén hương đã tắt, mỉm người một cái, vần tới vần lui cái lò luyện đan trong tay, nói: “Đến khi nào ta tìm ra vấn đề mới thôi.”
Vinh Tuệ Khanh sầm mặt lại, không khách sáo mà đột nhiên vươn tay ra, một luồng linh lực cực lớn đập lên người quan luyện khí, giành lại lò luyện đan trên tay hắn ta.
Quan luyện khí không kịp phản ứng, bị Vinh Tuệ Khanh tung một chưởng bật ra xa, té ra khỏi lều của cô.
Đan đồng của thần điện Quang Minh ở bên cạnh sợ tái mặt.
Địa vị của quan luyện khí ở thần điện Quang Minh chỉ đứng sau Thánh tử và Thánh nữ. Tuy tu vi của hắn ta không quá cao nhưng cũng có tu vi Nguyên Anh, hơn nữa từ trước tới nay chưa từng có ai dám ra tay với quan luyện khí.
Một tu sĩ kỳ Kết Đan có thể một chưởng đánh bay Nguyên Anh.
Món nợ này đan đồng của thần điện Quang Minh không tính rõ được. Trong ánh nhìn của hắn dành cho Vinh Tuệ Khanh có thêm một chút kính nể.
Vinh Tuệ Khanh hoàn toàn không nghĩ tới quan luyện khí của thần điện Quang Minh có tu vi gì, toàn bộ tinh thần của cô đều tập trung vào việc luyện đan.
Nếu trong thời gian ba nén hương mà không luyện được đan dược thì cô sẽ không có tư cách tham gia vòng thi đấu tiếp theo.
Nhưng cô chỉ có thời gian một nén hương, muốn luyện thành đan dược kia cũng cần ít nhất là thời gian hai nén hương.
Cô nên làm gì bây giờ?
Vinh Tuệ Khanh vừa cấp tốc động não suy nghĩ, vừa xử lý tất cả thảo dược với tốc độ nhanh nhất, bỏ vào lò luyện đan sau đó đặt lò luyện đan lên trên Địa Hỏa.
Địa Hỏa được dẫn ra từ đáy núi lửa ở Đầm Mẫn Đan, rất thích hợp để luyện chế đan dược phổ thông này.
Có điều nhiệt độ của Địa Hỏa không cao lắm, thời gian dược thảo thành đan dược sẽ kéo dài lâu một chút.
Vinh Tuệ Khanh chợt hiểu ra.
Thời gian của cô cấp bách, đương nhiên không thể luyện đan theo từng bước, nhất định phải chiến thắng phi thường!
Nhưng đan đồng của thần điện Quang Minh ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm cô luyện đan, căn bản không thể gọi Tiểu Ô ra “ăn gian” được.
Vinh Tuệ Khanh nhìn ngọn lửa Địa Hỏa xanh bập bùng, nhớ lại năm đó lúc mình ở Thanh Vân Tông đã từng thử dùng thần thức đưa vào lò luyện đan, quan sát tiến độ luyện đan. Cô tu luyện Húc Nhật Quyết, thần thức đã được rèn luyện vô cùng mạnh mẽ, không sợ nhiệt độ cao.
Vinh Tuệ Khanh cắn răng, chăm chú nhìn lò luyện đan, đưa một luồng thần thức của mình vào đó lần nữa.
Lần này, cô không còn cảm giác đau như linh hồn bị thiêu đốt giống lần trước nữa, ngược lại cô cảm thấy nhiệt độ trong lò luyện đan không quá cao. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng thảo dược trong lò luyện đan đang bị nhiệt độ cao nướng cháy, khô đi rồi phân giải…
Vinh Tuệ Khanh xuất chiêu, Húc Nhật Quyết nhanh chóng vận chuyển, một linh lực nóng hổi được cô xuất ra, đưa vào lò luyện đan.
Trong lò luyện đan chật hẹp có thêm một khối năng lượng nóng rực, những thảo dược đang dần bị phân giải lập tức nóng chảy nhanh chóng, hòa quyện vào nhau.
Vinh Tuệ Khanh tập trung toàn bộ tinh thần, dùng linh lực Húc Nhật Quyết đã được rèn luyện vô cùng mạnh mẽ của mình điều khiển dược thảo trong lò để luyện thành đan dược.
Lần này, lần đầu tiên thần trí của cô hoàn toàn cảm nhận được toàn bộ quá trình thành đan.
Hơn nữa có linh lực nhiệt độ cao là Húc Nhật Quyết bổ trợ, cô chỉ dùng đúng thời gian một nén hương đã luyện thành ba viên Dưỡng Khí Đan!
Lúc đan dược luyện thành và mở lò, tiếng chiêng trên khán đài xa xa đúng lúc vang lên, tuyên bố hết giờ của vòng thi đấu thứ nhất.
Kế Đô chỉ tốn thời gian một nén rưỡi đã luyện được Dưỡng Khí Đan, ít nhất cũng là phẩm chất thất phẩm trung đẳng.
Lúc Nghiệm Đan Dư kiểm đan cho nàng ta, nàng ta nhìn thấy lều của Vinh Tuệ Khanh vẫn còn yên tĩnh thì không khỏi cười lạnh.
Một người không có vận may thì cho dù có bản lĩnh mấy đi chăng nữa cũng được gì?
Cô ta là một tay nàng ta tạo nên, chỉ là nhiễm một chút linh năng của nàng ta mà thôi, đã trở thành “kinh tài tuyệt diễm” rồi?
Phỉ nhổ!
Hôm nay sẽ để bọn họ nhìn rõ một chút, ai mới thật sự là vua luyện đan!
Trời đất này, người duy nhất có thể thắng được nàng ta đã bị tiêu diệt rồi.
Ngàn vạn năm nay, người đó hay là vị thần đó đã tiêu tán trong trời đất rồi, ngay cả một hồn phách cũng không lưu lại.
Kế Đô rất vững tin.
Chỉ cần người kia không còn, nàng ta chính là người duy nhất, không thể thay thế trong trời đất này.
Vinh Tuệ Khanh thật sự là một người không đáng nhắc đến. Chỉ cần lần này có thể ngăn cản cô ta vào thần điện Quang Minh, nàng ta có thể âm thầm trừ khử cô ta.
Mọi người cũng nhìn thấy rõ bên phía lều của Vinh Tuệ Khanh đầu tiên là một vị quan luyện khí bay ngược ra ngoài, bộ dạng như bị người ta đánh một quyền, sau đó qua hai nén hương thì trên lều của Vinh Tuệ Khanh mới bắt đầu tỏa ra khói trắng, chứng tỏ cô bắt đầu luyện đan.
Mọi người đều biết, dưới điều kiện dùng Địa Hỏa luyện Dưỡng Khí Đan, thông thường cần thời gian từ hai đến ba nén hương thì mới có thể luyện thành đan. Cô ta chỉ tốn một nén rưỡi đã là tốc độ nhanh nhất rồi.
Vinh Tuệ Khanh chỉ có thời gian một nén hương, nhiều ánh mắt chăm chú theo dõi như vậy, cô ta còn có thể ăn gian hay sao?
Kế Đô nhìn về phía lều của Vinh Tuệ Khanh, ánh mắt tràn đầy chế giễu và châm chọc, giống như đang nhìn một người chết vậy.
Tiếng chiêng báo hiệu cuộc thi kết thúc vang lên, Kế Đô hài lòng thở phào một hơi, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng ta đã thấy một Nghiệm Đan Sư của thần điện Quang Minh bay đến trước lều của Vinh Tuệ Khanh.
Con ngươi Kế Đô chợt co lại.
Chuyện gì vậy?
Lẽ nào Vinh Tuệ Khanh chỉ tốn thời gian một nén hương đã luyện thành Dưỡng Khí Đan?
Hừ, không biết là đan dược phẩm chất dở tệ như thế nào.
Kế Đô oán thầm trong lòng, nắm chặt trường liêm đao trong tay mình.
Nghiệm Đan Sư tiến vào lều của Vinh Tuệ Khanh xong, cửa lều Vinh Tuệ Khanh chầm chậm mở ra, tình hình bên trong lộ rõ trước mắt tất cả mọi người.
Một mùi thơm ngát khác thường chớp nhoáng truyền ra từ trong lều của Vinh Tuệ Khanh, lan tỏa đến một vài lều bên cạnh.
Kế Đô ngửi thấy mùi thơm này, sắc mặt trầm xuống, nàng ta lập tức biết Vinh Tuệ Khanh không chỉ không luyện hỏng đan dược mà ngược lại cô còn luyện ra được tối thiểu là Dưỡng Khí Đan thất phẩm thượng cấp trở lên trong vòng một nén hương.
Dùng thời gian ngắn hơn mình để luyện ra đan dược có phẩm chất cao hơn mình, sao có thể?
“Vinh Tuệ Khanh của Thanh Vân Tông, thời gian một nén hương, Dưỡng Khí Đan thất phẩm thượng cấp – chính là trạng nguyên đan của vòng thi đấu thứ nhất cuộc thi luyện đan lần này!” Nghiệm Đan Sư của thần điện Quang Minh kích động lớn tiếng tuyên bố. Đã rất lâu rồi ông chưa từng thấy Dưỡng Khí Đan thất phẩm thuần khiết như vậy, quả thực không chút tỳ vết nào, không chê vào đâu được.
Nếu không phải công dụng của Dưỡng Khí Đan thật sự quá thông thường thì đan dược có phẩm chất như vậy hoàn toàn có thể xứng đáng là bát phẩm, thậm chí là đan dược thần cấp cửu phẩm!
Kế Đô tức đến mặt trắng bệch, lập tức lớn tiếng nói: “Vinh Tuệ Khanh ăn gian, cô ta dùng lò luyện đan có vấn đề!”
Nàng ta liếc nhìn lò luyện đan mà Nghiệm Đan Sư cầm trong tay, không phải là lò luyện đan mà thần điện Quang Minh cung cấp cho mọi người.
Nhưng từ trước đến nay cuộc thi luyện đan cũng có không ít trường hợp dùng lò luyện đan mình thường dùng, chỉ cần được quan luyện khí của thần điện Quang Minh kiểm tra qua là được.
Quan luyện khí vừa rồi kiểm tra lò luyện đan của Vinh Tuệ Khanh bị gọi qua hỏi: “Ngươi đã kiểm tra lò luyện đan của Vinh tu sĩ chưa?”
Quan luyện khí trắng bệch mặt, gật gật đầu: “Kiểm tra rồi, ta cảm thấy rất có vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Quản Khinh Sa đích thân tới hỏi, vẻ mặt giấu sau khăn che mặt, thần bí khó lường.
“Vấn đề lớn nhất chính là ta không kiểm tra ra được vấn đề gì.” Quan luyện khí nói mà mặt không đổi sắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]