12
Nàng ta không hề nghĩ ngợi liền muốn từ chối, ‘Ngươi đừng hòng — ’
‘Vậy thì cháu đành phải thưa chuyện với Hoàng tổ phụ về việc ngài đến Quốc t.ử giám muốn đ.á.n.h cháu ch.ếtrồi sao, chỉ là không biết, ngài còn phong địa nào để bị phạt nữa không?’
Nhị Công chúa: ‘… ’
Đôi mắt tròn trên khuôn mặt phúng phính của nàng ta híp lại, hất tay áo một cách thô bạo và buông lời cay độc: ‘Ngươi đừng hòng chỉ xin một người!’
‘Bản cung là loại người nhỏ mọn đó sao, cháu gái tốt của ta, hai nam sủng này đều tặng cho ngươi hết.’
Tạ Nghiêu tuyệt vọng: ‘… ’
Với tính cách của hắn, đương nhiên không thể ngồi chờ c.h.ế.t.
Ta sai người bí mật theo dõi. Quả nhiên, lợi dụng lúc Nhị Công chúa đi thay y phục, Tạ Nghiêu đã dùng d.a.o đ.â.m nàng ta bị thương, sau đó lén lút chui qua lỗ ch.ó mà trốn khỏi cung.
Ám vệ hỏi ta có cần ngăn cản không. Ta lắc đầu. Để hắn ch.ếtdễ dàng như vậy, làm sao có thể giải được hận trong lòng ta!
Nửa đêm về sáng. Tạ Nghiêu chạy thục mạng, nhưng lại không có nơi để đi, chỉ đành tìm đến Thẩm Tri Uyển. Thẩm Tri Uyển đã nhận lệnh của ta, chờ hắn đã lâu.
‘Uyển Uyển, nàng đi theo ta đi!’ Hắn bên ngoài chật vật không kể xiết, nắm chặt cổ tay nàng ta khẩn thiết nói: ‘Ta nguyện ý cưới nàng làm vợ, đời này chỉ có một người vợ mà thôi.’
Thẩm Tri Uyển từng chút từng chút bẻ ngón tay hắn ra, lợi dụng lúc hắn không đề phòng, con d.a.o găm giấu trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-ten-chong-can-ba/5070910/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.