

Cơn gió tháng Hai vẫn mang theo một chút hơi lạnh. Ta yên lặng ngồi bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn cô gái có dung mạo tươi tắn trong gương đồng, một lúc vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tâm trạng đau thương.
Thị nữ Châu Nhi xách hộp thức ăn, hớt hải bước nhanh tới gần. “Tiểu thư, không ổn rồi!”
Nàng vẻ mặt kinh hoàng, tuôn ra những tin tức vừa nghe được như trút đậu trong bình.
“Nô tỳ vừa đi qua tiền viện, thấy các chủ t.ử nhà họ Tạ đều bị quan binh bắt đi rồi, hình như là phạm phải chuyện gì rất lớn!”
“Người nói... chúng ta có nên cắt đứt quan hệ, trở về Vân Châu không ạ? Nô tỳ sợ sẽ làm liên lụy đến người.”
Nghe những lời này, ta mới cảm thấy một chút thực tế về việc được sống lại một đời.
Kiếp trước, Châu Nhi cũng từng khuyên nhủ như vậy. Thế nhưng, ta không chịu khoanh tay đứng nhìn, khăng khăng nhúng tay vào vũng nước đục của nhà họ Tạ.
Chỉ vì mẫu thân trước khi ch.ếtkhông yên lòng, nên đã bảo ta mang theo một tờ hôn thư lên kinh thành.
Một là để cầu một phần che chở, hai là tìm phụ thân ta với thân phận không rõ ràng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.