Vì trước đó đã sắp xếp xong hết tất cả, lại có Quan Hạo lưu lại hạ nhân để dẫn đường, một đường đi cả ngày cả đêm rất nhanh, thuận lợi lên thuyền đã chuẩn bị từ trước để rời bến.
Năm đó lúc Quan Hạo cùng Đinh Mẫn rời đi, đã lưu lại mấy mấy người hạ nhân, cũng sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ ở bến tàu này, chỉ chờ ngày bọn họ mốn ra biển này.
Lần đầu tiên được thấy biển lớn, hai đứa nhỏ cực kỳ tò mò, mở to hai mắt nhìn tất cả đều là mới lạ.
Trời xanh mây trắng, một vùng biển rộng rất bao la, bát ngát, không khí mát mẻ, ẩm ướt thổi tới mặt, làm cho bọn chúng không ngừng vui mừng thét chói tai liên tục, chạy tới chạy lui trên boong thuyền vui vẻ, hưng phấn không thôi.
Bọn nhỏ thích ứng rất tốt, nhưng Minh Đang lại rất thảm, không ngờ nàng lại say sóng. Mới vừa lên thuyền liền ói thất điên bát đảo, mặt không còn chút máu. Khiến cho Vân Lam sợ không nhẹ, luôn luôn ở bên cạnh ái thê chăm sóc nàng, vì thế để cho phu thê Hồng Thược chăm sóc bọn nhỏ.
Lần này lên đường, Bích Liên và Bình An lại không đi cùng được, ở lại Đại Chu trông chừng Phúc Vương Phủ, xử lý tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa. Một nhà ba người Hồng Thược là cùng lúc đi theo, ba đứa hài tử nô đùa rất vui vẻ.
Trước khi lên thuyền Minh Đang đã chuẩn bị rất nhiều thuốc chống say sóng, vốn là chuẩn bị cho bọn nhỏ không ngờ ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-ta-con-ai/2921491/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.