Trong góc của hoa viên, có một tiểu oa nhi mặc xiêm y màu hồng phấn, tay đang không ngừng ngắt hoa, dưới chân đã rơi một đống lớn cánh hoa mẫu đơn.
Mặt Hồng Thược đầy mồ hôi chạy tới, thấy thế không khỏi thở phào nhẹ nhàng một cái. Dẫm mạnh chân đi tới, trong miệng hỏi: "Tiểu Thư nhỏ,tại sao người lại ngồi một mình ở đây? Nhũ mẫu đâu? Nha hoàn đâu?"
Tiểu oa nhi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác, tay nhỏ bé đặt ở khóe miệng khẽ “xuỵt”: "Hồng di, nhỏ giọng một chút, con đang lén trốn đi, không để cho bọn họ tìm được."
Bộ dáng này thật sự vô cùng dễ thương, Hồng Thược đứng ở trước mặt nàng, yêu thương giúp nàng xử lý tóc tai có chút tán loạn, nhẹ giọng hỏi nhỏ: "Sao vậy?"
Tính tình hoạt bát tinh ranh của Tiểu Thư nhỏ được thừa hưởng từ mẫu thân của nàng, người gặp người thích, tất cả mọi người trong Phúc Vương Phủ đều coi nàng trở thành chí bảo (vật quý).
Cặp môi phấn nộn của tiểu oa nhi trề xuống, dùng giọng nói non nớt nói: "Con tức giận, tức giận với cha, nương."
Cặp long phượng thai của Phúc Vương Phủ không thích gọi Phụ Vương- Mẫu Phi, mà thích gọi cha nương giống như những gia đình bình thường vậy, cảm giác vô cùng thân thiết.
Hồng Thược biết ngọn nguồn của chuyện này, nhưng vẫn kiên nhẫn dỗ nàng: "Tại sao vậy?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lân nhi đầy vẻ mất hứng, nói: "Bọn họ chỉ đem ca ca đi chơi, để con một mình ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-ta-con-ai/2921489/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.