“ A Tĩnh, A Tĩnh cháu làm sao vậy?” Thẩm Duy cả kinh thất sắc, nhào tới ôm Thẩm Văn Tĩnh, không biết làm sao. Ngay cả một danh y đương thời, lúc này cũng chỉ là một lão tổ phụ lo lắng cho cháu gái.
“Gia gia, cháu đau bụng quá.” Mồ hôi nàng ta lăn xuống từng giọt từng giọt, bụng như có một thanh dao đang đào khoét, ngũ tạng như bị dời vị trí.
Vẻ mặt cha con Lục Tri tràn đầy lo lắng, vây quanh.
Lục Tri thấy sư phụ quan tâm quá sẽ loạn, tự mình ra tay bắt mạch cho Thẩm Văn Tĩnh, đột nhiên khẽ kêu lên: “Đây là dấu hiệu của việc bị trúng độc.” Nhanh chóng lấy một viên Giải độc hoàn ra cho nàng ta uống.
Chỉ trong chốc lát, tình trạng của Thẩm Văn Tĩnh mới tốt lên, đứng thẳng dậy, chỉ vào bọn người Minh Đang: “Gia gia, là bọn họ làm, bọn họ muốn hại chết cháu.”
Minh Đang bĩu môi, nếu thực sự muốn giết nàng ta thì sẽ không rat ay ở Dược Vương cốc, chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
“Công tử, đây là……” Thẩm Duy vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi, ông ta cũng không dám lớn tiếng chất vấn bọn người Minh Đang.
Vân Lam nghiêm mặt, khí chất lãnh ngạo (lạnh lùng + kiêu ngạo) làm cho người ta run sợ: “Lệnh tôn nói năng không có đạo đức, lần này cũng chỉ là cảnh cáo nhẹ nhàng, lần sau sẽ không có chuyện bỏ qua nhẹ nhàng như thế đâu.”
Từ lúc sinh ra đến giờ, Thẩm Văn Tĩnh chưa bao giờ chịu thua thiệt như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-ta-con-ai/2921334/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.